Chương 36: Cố Khinh Chu phản sát

Tần Tranh Tranh vội vã đuổi theo Miss Chu, hai chân muốn rụng rời.

Gặp rắc rối, hãm hại Cố Khinh Chu không thành, ngược lại còn mang họa vào người, mất nhiều hơn được!

Đình viện Lý Công Quán trồng hai gốc mai vàng, tháng giêng hoa nở tươi đẹp. Thưởng thức nhánh mai vàng uốn lượn, cúi đầu ngẩng đầu đều có phong tình, bóng dáng phát ra mùi thơm ngào ngạt của hoa.

Cố Khinh Chu mặc áo khoác, dạo bước đi ra đại sảnh Lý Công Quán.

Đứng trước cửa, cô gặp Tần Tranh Tranh sắc mặt trắng bệch.

"Phu nhân." Cố Khinh Chu thay đổi hình tượng nhu uyển bình thường, con ngươi sáng ngời nhắm lại, có gió lạnh thấu xương phát ra, cô lạnh lẽo cười nói: "Ngài muốn khai chiến, trước tiên cần hiểu được thực lực đối thủ. Mất cả chì lẫn chài như vậy, ta thật thay ngài tiếc hận!"

Cố Khinh Chu chế nhạo Tần Tranh Tranh.

Cố Khinh Chu luôn luôn ôn nhu cẩn thận, lại nói lên lời châm chọc.

Tần Tranh Tranh toàn thân phát run. Trong nội tâm bà minh bạch, lần này gây đại họa, hai nữ nhi -- Cố Duy cùng Cố Anh, chỉ sợ sẽ bị tất cả các trường học giáo hội nước Mỹ cự tuyệt.

Chuyện này thật mất thể diện!

Hiện tại kết hôn, nhóm danh viện không chỉ cần phải bồi gả phong phú, còn phải có trình độ mạ vàng. Không có trình độ, của hồi môn liền thiếu đi một tầng kim phấn, liền thiếu đi một tầng thể diện.

Cố Duy cùng Cố Anh nếu bị khai trừ, các cô ở tại Nhạc Thành, thậm chí là tại toàn bộ phía Nam Trường Giang, đều biến thành trò cười, người khác sẽ cho rằng phẩm hạnh các cô có vấn đề, muốn gả vào cửa cao sang, chính là si tâm vọng tưởng.

Tần Tranh Tranh tuyệt vọng, Cố Khinh Chu còn tới bỏ đá xuống giếng.

"Ngươi là đồ khốn nạn!" Tần Tranh Tranh hoàn hồn, đây hết thảy đều là do Cố Khinh Chu làm, là cô khiến cho Tần Tranh Tranh chật vật như thế.

Tần Tranh Tranh muốn tát Cố Khinh Chu một bàn tay, lại bị Cố Khinh Chu vững vàng tiếp nhận.

Muốn rút tay về, nhưng năm ngón tay Cố Khinh Chu giống như thiết trảo, xương cốt cổ tay Tần Tranh Tranh đều muốn bị cô bóp nát, nửa ngày không rút về được, Tần Tranh Tranh hít vào mấy hơi khí lạnh.

"Phu nhân, đây chính là Lý Công Quán, có quá nhiều ánh mắt nhìn ngài. Ngài không chỉ là đánh mặt của ta, ngài còn là đánh vào mặt mũi của Cố Công Quán, là mặt của Thiếu phu nhân đốc quân phủ, ngài nghĩ bàn tay của mình có hạ xuống được không?" Cố Khinh Chu mỉm cười, tiếu dung tuyệt diễm, đôi mắt sáng chói.

Đánh vào mặt Cố Công Quán, tức là đánh vào mặt Cố Khuê Chương; đánh vào mặt Thiếu phu nhân đốc quân phủ, đánh cả vào mặt quân chính phủ.

Tần Tranh Tranh thật đúng là không còn can đảm đánh tiếp. Lửa giận công tâm, bà tức giận đến muốn thổ huyết.

Cố Khinh Chu lúc này mới buông lỏng bà ra.

Cổ tay trắng nõn của Tần Tranh Tranh in hằn năm vết đỏ ngón tay, có thể thấy rõ ràng.

Xe kéo ngừng trước cửa, Cố Khinh Chu gọi xa phu, báo địa chỉ Tư Công Quán, rời khỏi Lý gia, đi Tư Công Quán thăm Tư lão thái.

Ngồi trên xe kéo, xa phu buông xuống rèm che, vẫn có hàn phong thổi qua, Cố Khinh Chu liền dùng áo khoác Cố Anh đưa cho che mũi.

Môi của cô thấp thoáng có chút nhếch lên.

Hồi tưởng một chút, Tần Tranh Tranh tự cho mình là thiết kế được cạm bẫy cao minh, dưới tay Cố Khinh Chu, chỉ có ác độc mà thôi.

Tần Tranh Tranh tưởng Cố Khinh Chu không hiểu kiêng kị tôn giáo, đích thật là bà tính sai rồi.

Cố Khinh Chu ở tại nông thôn cùng với danh viện Trương Sở Sở hai năm.

Trương Sở Sở tránh né nhân sĩ bang phái, bị ép giấu thân phận. Nàng thích nhất vũ hội cùng náo nhiệt, đến nông thôn không khỏi tịch mịch.

Chỉ có Cố Khinh Chu hợp mắt của nàng, nàng thích nhất líu lo không ngừng trước mặt Cố Khinh Chu.

Trương Sở Sở cũng tốt nghiệp trường học quý tộc, thánh kinh là một trong công khóa của nàng.

Tín ngưỡng nào kiêng kị với Cơ đốc giáo, nàng toàn bộ đã nói với Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu cầm sợi dây chuyền vàng Cố Duy cho, thấy được mặt dây chuyền sao David, lại nghĩ tới mình sẽ phải tiến vào trường học Maria thuộc giáo hội Cơ đốc giáo, Cố Khinh Chu hiểu ra hết.

Tần Tranh Tranh cho cô mặt dây chuyền này, lại dẫn cô đi gặp quản lý trường học Cơ đốc giáo, mục đích hôm nay chính là hại chết cô.

Hài tử Cố gia đều học trường học Cơ đốc giáo, Cố Khinh Chu tin tưởng, Cố Duy,Cố Anh, kể cả Cố Tương, các nàng tuyệt đối có trang sức Giá Thập Tự

.

Thế là, thừa dịp Tần Tranh Tranh xuống lầu, Cố Khinh Chu lấy cớ đi nhà xí, trở lại lầu ba, đi vào phòng Cố Duy, quả nhiên tìm được mặt dây chuyền Giá Thập Tự từ hộp trang sức tại bàn trang điểm của Cố Duy.

Cố Khinh Chu liền đổi đi mặt dây chuyền, bỏ mặt dây chuyền sao David vào trong túi.

Đồ vật ba cô con gái của Tần Tranh Tranh đưa cho Cố Khinh Chu, Cố Khinh Chu kiểm tra từng cái.

Cài áo, lá thư, tại tình huống phòng bị, rất dễ dàng phát hiện ra.

Lúc ngồi xe hơi, Cố Khinh Chu nhích tới nhích lui, Cố Tương cùng Cố Duy còn chế giễu cô là đồ nhà quê nông thôn, cho là cô không quen ngồi xe, kỳ thật Cố Khinh Chu mượn nhờ nhích tới nhích lui, dời đi sự chú ý của các cô, đem những đồ vật kia toàn bộ nhét vào trong túi áo khoác Cố Duy.

Đồ vật không nặng, Cố Duy mong Cố Khinh Chu xấu mặt, không có chút phát giác!

Sau đó, các cô bắt đầu diễn trò trước mặt Miss Chu.

"Ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo." Cố Khinh Chu khóe môi cong lên càng lớn. Thật sự là một trò hay.

Vở kịch này, không phải đến đây là kết thúc.

Tần Tranh Tranh làm sao trộm được cài áo Miss Chu yêu mến nhất, chỉ riêng chuyện này, Miss Chu sẽ không bỏ qua cho bà.

Cố Khuê Chương chẳng mấy chốc sẽ biết được.

Nghĩ đến Tần Tranh Tranh thật vất vả để làm Cố Khuê Chương vui, ngay sau đó lại mất đi tất cả, Cố Khinh Chu cười vui vẻ hơn.

Thật buồn cười, còn vui hơn xem kịch ở nông thôn, mẹ con Tần Tranh Tranh diễn hài hay như thật.

"Chuyện lần này, Tần Tranh Tranh sẽ đại thương nguyên khí trong thời gian ngắn." Cố Khinh Chu cười to trong lòng: "Không cần ta ra mặt, Cố Khuê Chương cũng sẽ trừng trị các nàng."

Cố Khinh Chu đi thăm Tư lão thái, tạm thời không trở về nhà, né tránh to chuyện.

Tư lão thái nói cho nàng biết, Tư Hành Bái tới mười lăm tháng giêng mới về thành, cho nên Cố Khinh Chu không có chút nào cảnh giới, đi Tư Công Quán.

Vừa tới cổng Tư Công Quán, chưa gõ cửa, sau lưng bỗng truyền đến một trận tiếng còi ô tô bén nhọn.

Cố Khinh Chu nhớ tới ngày ấy, cô bị Tư Hành Bái ôm trên đùi, hắn hôn cô, cô đυ.ng vào còi xe trên tay lái, tiếng còi cũng chói tai như vậy.

Cô lập tức căng cứng sau lưng, toàn thân đề phòng.

Vừa quay đầu lại, một nam tử cao lớn mặc áo

khoác màu đen đã xuống ô tô, khí độ ung dung, phong thái nhẹ nhàng bước nhanh đi tới.

Là Tư Hành Bái, hắn đã trở về.

Cố Khinh Chu suýt chút run chân.

Cô hôm nay cố hữu một kiếp, không bị Tần Tranh Tranh hại, liền thất bại trong tay Tư Hành Bái!

Không phải nói, hắn mười lăm tháng giêng mới trở về sao?

"Khinh Chu." Tư Hành Bái giọng điệu thân mật mập mờ, tiến lên muốn ôm eo Cố Khinh Chu: "Ăn tết vui vẻ."

Hắn vô cùng tuấn lãng bất phàm, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, cằm nhọn đẹp đẽ, màu da hơi sậm, lộ ra sự kiên nghị tuấn mỹ.

Mà khí chất hắn càng hoàn mỹ hơn, dù là tùy ý đứng đấy nhưng hai vai cũng thường thường vững vàng, khí thế bức người.

Hắn đứng trước mặt Cố Khinh Chu, mang theo vài phần cường hãn, lại mười phần phỉ khí.

Cố Khinh Chu không sợ bất kỳ âm mưu quỷ kế gì, cô chỉ sợ Tư Hành Bái – một Tư Hành Bái biết lột da người sống!

Dưới cường quyền tuyệt đối, bất kỳ thủ đoạn gì đều không đáng nhắc tới.

Cố Khinh Chu rụt vai, thấp giọng nói: "Thiếu soái, ăn tết vui vẻ."

Dứt lời, cô quay người liền muốn bỏ chạy.

Tư Hành Bái bật cười, kéo cổ áo của cô, thấp giọng mỉm cười: "Chạy đi đâu đó, vật nhỏ!"

Đồng thời, hắn gõ cửa Tư Công Quán.