Ngón tay Cố Tương chỉ Cố Khinh Chu, bờ môi run rẩy, không có dáng vẻ tiểu thư khuê các trước mắt bao người, giờ phút này chỉ giống như bát phụ thô lỗ.
"Tại sao ngươi lại có Giá Thập Tự?". Cố Tương khϊếp sợ, không phát giác ra được sự thất thố của mình, câu nói kế tiếp thốt ra.
Rõ ràng các cô hợp mưu hại
Cố Khinh Chu, là cho cô thánh vật sao David Đạo Do Thái, tại sao lại biến thành Giá Thập Tự Cơ đốc giáo?
Cố Tương cảm giác có chỗ nào đó không đúng!
Đồ vật còn có thể biến hình sao?
Chẳng lẽ Cố Khinh Chu là Tôn Ngộ Không?
Cố Tương muốn phát điên, cô cơ hồ thất thố.
"A tỷ, là Tam muội muội đưa cho em.". Cố Khinh Chu mỉm cười, tiếu dung giống như một nụ đào sắp nở, kiều diễm lộng lẫy, làm nổi bật sóng mắt màu u lam phá lệ trong suốt.
Cố Khinh Chu tuổi còn nhỏ.
Tuổi nhỏ nên vẫn có nhiều điểm tốt, thần thái tùy tiện một cái liền hiện ra sự đơn thuần vô tội, không có nửa phần cảm giác tâm cơ, khiến ngoại nhân luôn luôn bị cô che mắt.
So sánh với thần thái của Cố Khinh Chu, Cố Tương chỉ giống như kẻ đang chỉ trích mà lại không có hảo ý.
Miss Chu cùng Lý tiểu thư cũng kỳ quái nhìn Cố Tương.
Cố Tương nội tâm kinh hãi, sắc mặt trắng bệch, quay đầu nhìn mẫu thân của cô.
Tần Tranh Tranh chấn kinh nhưng đã giấu kịp, nhẹ ho một tiếng: "Tương Tương, đây là Giá Thập Tự Duy Duy đưa cho Khinh Chu, không phải cái kia."
Bà đem chấn kinh của Cố Tương giải thích lý do vì sao Cố Tương nghĩ lầm Cố Khinh Chu trộm Giá Thập Tự của cô.
Tần Tranh Tranh lại tiếp tục cười nói với Miss Chu: "Tương Tương mặc dù tốt nghiệp nhưng mỗi ngày đều cầu nguyện, đồ đạc của nó người khác không đυ.ng được vào."
Miss Chu cùng Lý tiểu thư nửa tin nửa ngờ.
Mặc kệ thật giả, Cố Tương ra vẻ trách móc như thế thực mất đi vẻ thục nữ ôn nhu, khiến Miss Chu không thích, đối với chuyện gia đình nữ quyến không có tính nhẫn nại, chuẩn bị muốn rời đi.
Tần Tranh Tranh hơi gấp: Chỉ cần để cho Miss Chu không có hảo cảm với Cố Khinh Chu là được.
Huống hồ, kế hoạch thất bại, Miss Chu đối với Cố Khinh Chu không có ác cảm gì, ngược lại căm ghét Cố Tương hơn.
Mục đích không đạt được, Tần Tranh Tranh há có thể để Miss Chu rời đi?
Tần Tranh Tranh cho là Cố Khinh Chu bày trò, bằng không mẹ con các cô làm gì đưa cho Cố Khinh Chu nhiều đồ như vậy?
Những tưởng, một cái dây chuyền vàng sao David cũng đủ để mở ra cục diện. Không nghĩ tới, Cố Khinh Chu thế mà tứ lạng bạt thiên cân đổi mặt dây chuyền.
Tần Tranh Tranh cũng nghĩ không thông, Cố Khinh Chu làm thế nào mà đánh tráo mặt dây chuyền, vả lại, cô làm sao
biết ý nghĩa của sao David và Giá Thập Tự?
Cố Khinh Chu không phải là hài tử lớn lên ở nông thôn sao? Hài tử nông thôn, khẳng định là không có kiến thức!
Bất kể nói thế nào, kế thứ nhất thất bại, Tần Tranh Tranh đành phải dùng bẫy rập thứ hai.
Tần Tranh Tranh tiếu dung ôn nhu, cơ hồ muốn đưa tay ngăn cản Miss Chu rời đi: "Miss Chu, Khinh Chu nhập học nhờ cô quan tâm giúp. Mùng mười nhà chúng tôi mở tiệc chiêu đãi, hi vọng Miss Chu nể mặt."
Miss Chu cùng Lý tiểu thư không thể tưởng tượng nổi
nhìn Tần Tranh Tranh.
Quang minh chính đại đi cửa sau như thế, là không thể được, chẳng lẽ vị này không muốn nữ nhi mình nhập học sao?
Mà vị Cố phu nhân này mặt mũi bao lớn, có thể mời Miss Chu, cô tưởng cô là ai?
Miss Chu có tố chất rất tốt, gặp chó cản đường, lại không biết mùi vị, cô sẽ không duỗi răng nhọn cắn lại, chỉ cười lành lạnh, cười đến cao cao tại thượng.
Đồng thời, Miss Chu cũng nhìn Cố Khinh Chu, căm hận mấy phần.
Cố lão tam Cố Duy đứng sau lưng Cố Khinh Chu, đã từ khϊếp sợ hoàn hồn trợ lại, nhanh chóng sửa suy nghĩ, Cố Duy tiến lên mấy bước, giật mình nhìn cài áo Miss Chu: "Miss Chu, cài áo của ngài thật là dễ nhìn, a tỷ tôi cũng có một cái tương tự, là Bạch Ngọc Thánh Mẫu, rất giống cái của ngài lúc trước, cô ấy mua từ chợ đồ cũ mấy ngày trước."
"Cái gì?" Miss Chu cảm thấy chấn động, tay liền đặt ở trên ngực của mình, run nhè nhẹ.
Miss Chu cũng hoài nghi, hạ nhân trong nhà trộm cài áo của cô, liền cầm tới chợ đen bán.
Rốt cuộc là ai đã mua nó, Miss Chu hận nghiến răng!
"Là thật nha." Cố Duy liền vội vàng gật đầu
: "Không tin, tôi tìm cho ngài nhìn, a tỷ tôi hôm nay còn mang tới."
Dứt lời, Cố Duy muốn đi.
Miss Chu lập tức nói: "Ở đâu, ta cũng muốn xem!"
Cô không muốn bỏ lỡ cơ hội lấy lại cài áo.
Khối Bạch Ngọc Thánh Mẫu kia là chí bảo của Miss Chu, mấy ngày nay cô vì tìm nó mà tinh thần hoảng hốt.
Biết rõ chỉ là nửa phần hi vọng, cô cũng muốn đi theo xem.
".... Tỷ tỷ ngươi mua? Là ai
?" Miss Chu còn truy vấn.
"Khinh Chu tỷ tỷ, chính là cô ấy." Cố Duy chỉ chỉ Cố Khinh Chu, bày ra một bộ dáng đơn thuần khả ái.
Miss Chu nhìn ánh mắt Cố Khinh Chu, xem kỹ, thậm chí có chút tức giận.
Chuyện không đơn giản!
Một nữ hài tử muốn đi cửa sau nhập học, vừa lúc Miss Chu lại mất đi đồ vật cá nhân, chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ Cố Khinh Chu mua chuộc hạ nhân của Miss Chu, để hạ nhân trộm cài áo của cô cô, cô lấy đến trước mặt Miss Chu, làm bộ là từ chợ đen mua ra, lấy lòng Miss Chu.
Miss Chu không thể nghĩ sâu, hận không thể giẫm chết Cố Khinh Chu!
Rất đáng hận!
Muốn đi cửa sau, đi đường tắt không có gì, nhưng trộm đồ của Miss Chu, giả bộ đưa cho Miss Chu để đền đáp, quá mức lừa dối, làm hại Miss Chu mấy ngày nay cơm nước không ăn, quả thực là tội ác tày trời!
Cô gái như vậy, tương lai nhất định là một nữ nhân họa thủy, còn đọc sách cái gì!
Cố Khinh Chu nghênh tiếp ánh mắt của Miss Chu, lẳng lặng mỉm cười, giống như một đóa hoa sắp nở, duyên dáng yêu kiều, ưu nhã yên tĩnh, không có nửa phần nghi hoặc, càng không có kinh hoàng sợ hãi.
Đáy mắt Miss Chu hận ý càng dày đặc, Cố Tương, Tần Tranh Tranh cùng tỷ muội Cố Duy đều nhìn thấy.
Các cô bởi vì Giá Thập Tự mà hoảng loạn trong lòng, triệt để đi theo Miss Chu tìm cài áo.
Cố Duy đưa Miss Chu tới phòng giữ quần áo của Lý gia.
Lý tiểu thư, Tần Tranh Tranh, Cố Tương, Cố Anh đi theo sau xem trò hay; việc này có liên quan đến Cố Khinh Chu, cho nên Cố Khinh Chu cũng đi qua.
"Nó nằm ở trên áo của a tỷ tôi." Cố Duy dứt lời, liền cầm lấy cái áo khoác Cố Anh đưa cho Cố Khinh Chu.
Cô ngay trước mặt mọi người, lật áo tìm thử.
Là cô cùng Cố Anh giấu, cô biết ở chỗ nào.
Thế nhưng, bên trong áo bạch hồ, Cố Duy sờ soạng nửa ngày cũng không tìm thấy cài áo, trong lòng cô cả kinh, nặng nề rơi xuống.
Nhìn nét mặt Cố Duy, Miss Chu hồ nghi truy vấn: "Cài áo đâu?"
Cố Duy ngậm miệng, từ vẻ ung dung không vội biến thành gấp rút, lật đi lật lại áo bạch hồ.
Cài áo không lớn không nhỏ, không có khả năng biến đi.
"Cài áo đâu, các ngươi làm cái quỷ gì?" Miss Chu lúc này phát giác ra chuyện không được bình thường.
Tần Tranh Tranh cũng gấp, đoạt lấy cái áo kia, bà cũng muốn đích thân tìm.
Kết quả, bóp nửa ngày, bên trong áo không có vật gì hết, không thấy cài áo.
Tần Tranh Tranh trong lòng nóng lên: Cài áo đâu?
"Cài áo đâu?". Tần Tranh Tranh môi trắng bệch. Một bước thất sách, bước thứ hai lại thất sách, hôm nay làm sao lại không thuận lợi như thế?
"Khẳng định bị Khinh Chu giấu ở trong túi xách, lục soát túi xách của nó!" Cố Tương ở phía sau nhắc nhở.
Túi xách của Cố Khinh Chu, là Cố Tương tặng.
Trong túi xách còn có cạm bẫy thứ ba, Cố Tương thả ở bên trong một món đồ để cho Cố Khinh Chu vạn kiếp bất phục.
Đã không thành hai cái cạm bẫy, vậy chỉ có dùng cái thứ ba, chỉ có thể tử chiến đến cùng. Nếu cài áo nằm trong túi xách, Cố Khinh Chu liền chết càng khó coi hơn.
"Đúng đúng, khẳng định là nó giấu ở trong túi xách." Cố Duy lập tức cầm túi xách tay của Cố Khinh Chu lên.