Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 3: Cười ngây thơ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cố Khuê Chương trở lại Cố Công Quán vào buổi tối, Cố Công Quán đã náo loạn.

Có người nghe được tiếng kêu thảm thiết, là huynh trưởng của Cố Khinh Chu - Cố Thiệu.

Hắn

vội vàng tiến vào bật đèn, liền thấy lão Tam lão Tứ ngã xuống đất, trong tay lão Tứ còn cầm một cây kéo, đâm vào cánh tay lão Tam, máu tươi chảy đầy đất.

Huyết sắc đỏ sậm tựa như một bức họa đồ quỷ dị lại hoa lệ, từ từ trải dài trên mặt đất.

Tiếng kêu Lão Tam cực kỳ bi thảm.

Cố Khinh Chu ngồi ở trên giường, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vô tội mở to hai mắt.

Con ngươi thuần tịnh của cô có màu nước trong suốt óng ánh, gần như sắp rơi lệ.

Sau đó, Cố Khuê Chương, Tần Tranh Tranh, trưởng tỷ Cố Tương, hai vị di thái thái, toàn bộ chạy tới phòng Cố Khinh Chu.

“Là nó!”. Lão Tứ khóc lớn, chỉ vào Cố Khinh Chu: “Nó bắt lấy tay con, đem kéo cắm vào cánh tay Tam tỷ!”

Đây là tình hình thực tế.

Trong bóng đêm, khả năng lão Tam còn không hiểu tại sao lại thế này, người cầm kéo rõ ràng là lão Tứ.

Chỉ là quá nhanh, lão Tứ còn không kịp phản ứng, kéo liền cắm vào da thịt lão Tam, mà tay lão Tứ cầm kéo mềm nhũn, không dám rút ra.

Mọi người nhìn vào chỉ thấy lão Tứ đang cắm kéo vào tay lão Tam.

Lão Tứ chỉ trích Cố Khinh Chu, không có bất luận sự đáng tin nào.

Đầu tóc Cố Khinh Chu rối tung, tóc mái nhẹ che vầng tráng, ngồi ở trên giường run bần bật, cắn môi không nói gì.

Cô thật đáng thương a!

Tất cả mọi người đều cảm thấy Cố Khinh Chu đáng thương, sợ hãi.

“Người đâu, đưa đi bệnh viện!”. Cố Khuê Chương không tin lời lão Tứ nói, phẫn nộ gọi hạ nhân.

Đi bệnh viện quan trọng.

Trên đường đi bệnh viện, lão Tứ còn khóc lớn mắng to, nói: “Chính là tại con hồ ly tinh kia, nó dùng kéo đâm Tam tỷ.”

Không ai trả lời.

Cố Khuê Chương cắn môi.

“Cha, cha phải tin con!”. Lão Tứ làm nũng khóc: “Không phải con đâm Tam tỷ!”

“Nửa đêm hai người các ngươi kéo đến phòng Khinh Chu, còn mang theo kéo, sau đó nó dùng tay của ngươi đâm lão Tam?”. Cố Khuê Chương phẫn nộ.

Ông cảm thấy lão Tứ coi ông thành ngu ngốc rồi.

“Không phải như thế, cha, là con cùng Tam tỷ muốn trêu cợt Cố Khinh Chu, cắt tóc nó, không nghĩ tới.......”

“Câm miệng, cha ngươi có mắt, cha ngươi tự biết nhìn!”. Cố Khuê Chương không thể nhịn được nữa, hung hăng tát lão Tứ một cái.

Lão Tứ bị đánh đến mắt đầy sao xẹt, muốn khóc không dám khóc, rụt bả vai.

Phụ thân chưa bao giờ đánh cô cả, đây là lần đầu tiên.

Cố Khuê Chương thật sự tức giận, Tần Tranh Tranh cũng không dám nói chuyện, đau lòng ôm ba con gái, trên người tất cả đều là máu.

Lão Tam đã đau đến mức ngất đi.

Tần Tranh Tranh cũng trách lão Tứ.

Lão Tứ luôn luôn bướng bỉnh, Tần Tranh Tranh cùng Cố Khuê Chương đều cho rằng, lão Tứ muốn đi đâm bị thương Cố Khinh Chu, kết quả trong bóng đêm vung tay quá độ, ngược lại đâm trúng lão Tam.

Hai đứa con ngu xuẩn!

Xe Cố gia, suốt đêm đi bệnh viện giáo đường Đức quốc, phòng Cố Khinh Chu lại không có tắt đèn.

Cô một lần nữa cởϊ áσ ngủ ra, thay đổi thành xiêm y bình thường, ngồi ở bên bàn chờ đợi.

Khóe môi Cố Khinh Chu có một nụ cười nhẹ.

Trận chiến mở màn thắng lợi!

Người Cố gia, cũng không phải khó đối phó như vậy, bọn họ tâm không đồng nhất, có thể lợi dụng từng người.

Có người gõ cửa phòng.

Cố Khinh Chu thu lại nụ cười xảo trá, trở về bộ dáng thuần lương, mở cửa phòng ra.

Là huynh trưởng Cố Thiệu.

Cố Thiệu năm nay mười bảy tuổi, lớn hơn Cố Khinh Chu một tuổi, mặc áo ngủ tơ lụa, dáng người cao gầy, trong tay bưng một ly sữa bò nóng hổi, đưa cho Cố Khinh Chu.

“Có sợ không?” Giọng nói hắn rất ôn nhu: “Uống sữa bò cho an thần đi.”

Cố Khinh Chu tiếp nhận, cầm trong tay.

“Lão Tam cùng lão Tứ từ nhỏ rất thích đùa dai, tất cả mọi người đều thấy là chuyện như thế nào, không ai trách em đâu.” Cố Thiệu an ủi Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu rũ mắt không nói, lông mi cong dài che đậy đôi mắt, không nhìn ra cảm xúc.

“Em ngủ sớm đi.” Cố Thiệu chụp bả vai của cô, đẩy cô vào phòng.

Từ nhỏ đến giờ hắn chưa thấy qua mặt muội muội, rất khó sinh ra thân tình, Cố Thiệu chỉ cảm thấy Cố Khinh Chu thực thuần mỹ, giống như đồ cổ được bảo tồn, không nhiễm thế tục.

Trong lòng hắn khẽ động, chuyển tới tầm mắt.

“Anh cả, trò chuyện với em chút đi.” Cố Khinh Chu đột nhiên nhẹ nhàng kéo tay áo Cố Thiệu lại.

Cố Thiệu khuôn mặt liền ửng hồng.

Cố Khinh Chu chỉ mới nhìn ra ánh mắt Cố Thiệu hơi lóe, tựa hồ đối với cô có điểm động tâm, vì thế cô thử một tí, quả nhiên như thế.

Người một nhà, thực không có luân thường!

Cố Thiệu lại không biết dụng ý của Cố Khinh Chu, ngồi xuống nói chuyện phiếm với cô.

Cố Thiệu hỏi Cố Khinh Chu: “Em ở nông thôn có đọc sách không?”

“Không đọc, chỉ biết mấy chữ.”. Cố Khinh Chu thấp giọng nói.

“Vậy cả ngày em làm

gì?” Cố Thiệu tò mò.

Cố Khinh Chu da thịt non mịn, môi hồng răng trắng, không giống như là lao động đồng ruộng, hẳn là cũng sống trong nhung lụa.

“Em đi theo một vị sư phụ học y thuật.” Cố Khinh Chu nói.

Cố Thiệu kinh ngạc: “Y thuật?”

“Vâng, trung y.” Cố Khinh Chu nói.

“Nhưng trung y đều là gạt người, hiện tại nhóm học giả đều đang thảo phạt trung y.” Cố Thiệu nhăn mày đến càng sâu: “Em học trung y có ích lợi gì?”

“Trung y không phải là gạt người, đó là trí tuệ của các bậc thời xưa.”. Cố Khinh Chu nói: “Tỷ như anh cả, thời điểm tức giận sẽ đau đầu đến muốn vỡ não, thậm chí ngã xuống đất hôn mê, miệng thổ ra nước. Dùng rất nhiều thuốc tây đều không thấy hiệu nghiệm, nếu em kê cho anh đơn thuốc, ba thang thuốc là có thể trị khỏi.”

“Em....... làm sao biết bệnh của anh?”. Cố Thiệu rất

kinh ngạc.

“Trung y xem tướng

chẩn bệnh.”. Cố Khinh Chu nói: “Anh cả không phải nói trung y vô dụng sao?”

Cố Thiệu á khẩu không trả lời được.

Hắn đương nhiên là không dám cho Cố Khinh Chu trị liệu, chỉ sợ Cố Khinh Chu nghe được bệnh của hắn từ chỗ khác, ngượng ngùng cười cười.

Hai anh em bọn họ

nói chuyện trong chốc lát, liền nghe được thanh âm ô tô.

Cố Khuê Chương dẫn nữ nhi từ bệnh viện đã trở lại.

Cố Khinh Chu cùng Cố Thiệu xuống lầu.

Cố Khuê Chương mang theo vợ con mới vừa vào cửa, lão Tứ Cố Anh liền nhìn thấy Cố Khinh Chu đang đứng ở thang lầu uốn lượn.

Lão Tứ hận cực kỳ, xông lên muốn đánh Cố Khinh Chu.

“Đều tại ngươi, ngươi đâm Tam tỷ ta bị thương!” Lão Tứ oán hận nói.

Cố Thiệu chắn ở trước mặt Cố Khinh Chu, túm chặt cánh tay lão Tứ, quát khẽ: “Em điên rồi sao, còn không náo loạn đủ?”

Lão Tứ tay đấm chân đá.

Cố Khuê Chương quát lớn một câu: “Tất cả mau trở về ngủ! Ai gây chuyện, ta sẽ đánh không khách khí!”

Cố Khinh Chu về phòng trước.

Một đêm này, Cố Khinh Chu ngủ thật sự an ổn.

Cô tới là vì, mẫu thân cùng ông ngoại cô để lại di sản cho cô, cô tới để đòi lại.

Mười sáu tuổi là một cơ hội.

Chẳng cần Tư gia từ hôn, Cố Khinh Chu cũng chuẩn bị mười sáu tuổi trở về thành.

Mười mấy năm, cô ở nông thôn gặp một ít người tài ba.

Cô gặp được một lão trung y, là bác sĩ tư nhân của quan lớn chính phủ Bắc Bình, lúc quan lớn kia bị thất thế, lão trung y có chút thù địch, bất đắc dĩ trốn đến Giang Nam, Cố Khinh Chu bốn tuổi liền đi theo ông học y thuật.

Cô cũng gặp được một sát thủ, đồng thời ẩn cư trong thôn bọn họ. Y dạy Cố Khinh Chu bắn súng, quyền cước công phu đơn giản.

Mặt khác, Cố Khinh Chu năm kia còn quen biết một danh viện nổi tiếng tại Thượng Hải, trượng phu nàng là nhân sĩ bang phái, kết thù không ít. Do trượng phu qua đời, nàng sợ bị trả thù, liền mang theo tài sản riêng trốn đến nông thôn hẻo lánh.

Nàng ta dạy Cố Khinh Chu khiêu vũ, vẽ tranh sơn dầu, đánh đàn dương cầm, phẩm rượu, cùng với cách ăn mặc, các lễ nghi quý tộc.

Mười sáu tuổi, Cố Khinh Chu học xong y thuật cao thâm, bắn súng, võ thuật phòng thân đơn giản, những thủ đoạn của những tiểu thư trong thành.

Cô đã trở lại.

Cố Công Quán chỉ xem cô là một tiểu bạch thỏ ở nông thôn, Cố Khinh Chu mỉm cười: Cô thích bọn họ ngây thơ như vậy!
« Chương TrướcChương Tiếp »