- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thiếu Soái Vợ Ngài Bỏ Trốn Rồi
- Chương 67
Thiếu Soái Vợ Ngài Bỏ Trốn Rồi
Chương 67
Quý Nhã San ngước mắt liếc nhìn Đồng Đồng Tâm, trả lời: “Cuộc sống hôn nhân sau này của cô khả năng sẽ không quá thuận lợi!”
“Nhưng không có ai sẽ cuộc sống hôn nhân hoàn mỹ cả!” Đồng Đồng Tâm hiểu ý mà mỉm cười.
Quý Nhã San sau đó cất bộ bài đi, dáng vẻ rất thờ ơ, phản bác lại: “Loại này, tin thì có, không tin thì không có. Cô không tin là đúng rồi!”
Tuy nhiên, một giây sau, Quý Nhã San lại thay đổi sắc mặt, không biết từ đâu móc ra một vòng tết dây màu đỏ, để ở trước mặt Đồng Đồng Tâm.
Đồng Đồng Tâm nhìn sợi dây tết lại này, tay nghề rất tinh tế, hoa văn phức tạp trông vô cùng đẹp, bèn hỏi: “Chiếc vòng tay tết dây này rất đẹp, cô mua ở đâu vậy?”
“Tự tôi tết, hơn nữa còn tới nhà thờ xin đức cha khai sáng! Chuyên môn giải xui, nếu hôn nhân của cô không thuận, hay là mua một chiếc về giải xui đi?” Quý Nhã San híp mắt cười, thoải mái hỏi.
Thật ra, chiếc dòng tay bằng chỉ xanh của ân nhân cứu mạng cô ta lần trước cũng là chính tay cô ta tết, chỉ có điều, cô ta cảm thấy, cô ta tự tay làm không tính là cái gì, sợ ân nhân cứu mạng chê bai, cho nên mới nói dối là bậc thầy nổi tiếng tết.
Đồng Đồng Tâm cầm chiếc vòng tay tết dây này, trực tiếp đeo vào cổ tay trái, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Không bằng, bữa ăn này cô mời tôi ăn. Chiếc vòng tay tết dây này tặng cho cô!” Quý Nhã San khẽ mỉm cười.
Đồng Đồng Tâm không khỏi chua xót: “Nể tình chiếc vòng tay tết dây của cô đẹp như vậy, tôi sẽ mời cô ăn bữa này.”
“Cô dễ lừa như vậy sao?” Khóe miệng của Quý Nhã San hơi thu liễm lại, thích thú nói.
Đồng Đồng Tâm sau khi đeo xong chiếc vòng tay tết dây, giơ tay lắc lắc trước mí mắt của Quý Nhã San, mỉm cười rạng rỡ: “Nể tình chiếc vòng tay tết dây của cô rất đẹp, tôi cam tâm tình nguyện bị lừa.”
Thật ra, cô cũng không biết tại sao lại rất có duyên với cô gái này.
Bắt đầu từ lúc hai người gặp nhau Quý Nhã San đã từ trên người của Đồng Đồng Tâm ngửi được một mùi hương rất rất nhạt, mà mùi hương này, rất giống với mùi hương trên chiếc vòng tay tết bằng chỉ xanh của ân nhân cứu mạng cô ta.
“Chúng ta kết bạn đi! Xin chào, tôi tên Quý Nhã San, năm nay mười bảy tuổi rưỡi!” Quý Nhã San sau đó vừa tự giới thiệu mình, vừa chia tay về phía Đồng Đồng Tâm.
Đồng Đồng Tâm nhìn bàn tay chìa tới của Quý Nhã San, không chút do dự nắm lấy, khẽ mỉm cười nói: “Xin chào, tôi tên Đồng Đồng Tâm, lớn hơn cô 1 tuổi!”
“Con gái dưới quê các cô có phải kết hôn đều tương đối sớm hay không?” Quý Nhã San thoải mái hỏi.
Đồng Đồng Tâm ngược lại không hề để tâm tới việc Quý Nhã San dùng ‘dưới quê’ để hình dung về mình, bởi vì, thứ nhất, cô không cảm thấy mình xuất thân ở nông thôn thì thấp hơn người ta một bậc, thứ hai, cô không cảm thấy Quý Nhã San sẽ miệt thị cô.
Quý Nhã San nói chuyện chỉ là thẳng tính, thoải mái hào sảng mà thôi, tâm địa không có xấu.
Đồng Đồng Tâm lòng độ lượng rất lớn, bỗng mỉm cười đáp lại: “Xem như vậy đi! Nhưng không nhất định, chủ yếu do cá nhân quyết định.”
“Nếu như, khi cô thiếu tiền dùng, cô sẽ ủy khuất bản thân, bị người đàn ông đã kết hôn tướng mạo khá đẹp trai giàu có bao nuôi sao?” Quý Nhã San đột nhiên bỗng thấy buồn bã hỏi.
Đồng Đồng Tâm sững ra, nhìn gương mặt chưa hết ngây thơ, có hơi trẻ con, hơn nữa da dẻ mỏng tang đó của Quý Nhã San, không biết làm sao, lòng thẳng miệng mau đáp: “Sẽ không!”
Cô quả thật từng trải qua cảnh thiếu tiền dùng hơn nữa cần dùng tiền rất gấp.
Chỉ có điều, lúc đó, cái cô chọn là xem mắt, đem mình gả đi để lấy một ít sính lễ về cho ba Đồng mẹ Đồng trã nợ.
Đó là con đường cô đi chênh vênh nhất, nhưng, nếu lúc đó, thật sự có một người đàn ông đã hôn kết có tiền lại có tướng mạo như vậy xuất hiện nói muốn bao nuôi cô, cô sẽ không chút do dự mà từ chối.
Có lẽ, phương pháp của mỗi một người khi đối đãi với cùng một chuyện, quan niệm cùng bối cảnh sẽ khác.
Điều này đối với Quý Nhã San mà nói, chính là như vậy.
Lúc đó, cô ta chỉ có một lựa chọn đó, cũng chỉ có một con đó để chọn.
Là ba ruột của cô ta, cùng vị ‘chính cung nương nương’ của ba ruột cô ta ép cô ta vào con đường cùng.
“Nếu như lúc đó mẹ cô bị bệnh, cần tiền cứu mạng gấp, để muộn nữa sẽ mất mạng. Hơn nữa, loại tình huống đó, chỉ có người đàn ông đó sẽ lập tức cho cô nhiều tiền như vậy, cô vẫn sẽ từ chối sao?” Quý Nhã San rất bức thiết, trong ánh mắt dao động tia u tối khó tả, giống như đang tự nói về nỗi đau trong lòng mình.
Đồng Đồng Tâm sững ra, nhìn ánh mắt của Quý Nhã San, thái độ không tiếp tục quả quyết giống như vậy vừa rồi: “Tôi, tôi không biết… nhưng… tôi cảm thấy… chắc có thể bàn bạc… có thể mượn người đàn ông đó, không nhất định cứ phải được anh ta bao nuôi mới được…”
Mắt của Quý Nhã San hơi ngước lên, sau khi chạm vào ánh mắt của Đồng Đồng Tâm, bỗng nhiên cười lạnh: “Ha, nếu như có thể bàn bạc, đối phương sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy rồi.”
Đồng Đồng Tâm cụp mắt, lập tức trầm mặc.
“Sau này thương xuyên liên lạc, được không?” Quý Nhã San bỗng thay đổi, không còn tiếp tục buồn bã rẫu rĩ như vậy nữa.
Đồng Đồng Tâm nhìn sang Quý Nhã San lần nữa, mỉm cười gật đầu.
Vì thế, hai người cuối cùng vẫn trao đổi số điện thoại cho nhau.
Sau khi ăn trưa xong, Đồng Đồng Tâm cùng Quý Nhã San nghỉ ngơi một lát trong nhà hàng, sau đó thuận đời đưa Quý Nhã San về trường học.
Trước khi tạm biệt, Quý Nhã San mặt mày nghiêm túc nói với Đồng Đồng Tâm: “Cô là người bạn đầu tiên bằng lòng kết bạn với tôi, tôi sẽ cố gắng trân trọng cô!”
“Ừm, tôi cũng sẽ trân trọng người bạn là cô.” Đồng Đồng Tâm khoát khoát tay, an ủi mỉm cười.
Quý Nhã San mày giãn mắt cười, đeo balo, xoay người chạy vào trong trường.
Đồng Đồng Tiễn theo dõi Quý Nhã San đi vào trong trường, đồng thời cũng cảm khái, trường TTPT Bình Dương này thật sự lớn hơn rất nhiều so với trường cấp ba mà cô học ở Tây Trấn.
Mỗi người có một số phận riêng, nhưng cô sẽ không bởi vì số phận của mình không tốt mà tự sa ngã.
Cô cũng từng đó thời kỳ ở đáy cốc của cuộc đời, nhưng cô chưa từng vì vậy mà từ bỏ bản thân.
Tòa cao ốc hoành tráng dưới trướng tập đoàn Điền Thị.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Điền Trung Quân sau khi được biết anh cả Điền Duy Hoàng đem dự án 1500 tỷ giao cho chú họ Điền Nhuận phụ trách thì trong lòng rất không rõ có cảm giác gì.
Đổi lại trước kia, bên phía tổng bộ nếu như có dự án gì trên trăm tỷ, đều sẽ để tổng giám đốc của công ty con trong nội bộ dẫn theo đoàn đội của mình cạnh tranh công bằng, người thắng mới có tư cách phụ trách dự án đó.
Nhưng, anh cả giờ còn chưa chính thức nhậm chức thì trực tiếp đem dự án giao cho chú họ, đây là có ý gì?
Điền Trung Quân không thoải mái trong lòng, nhưng lại không có chỗ phát tiết, chỉ có thể thầm oán trách trong lòng.
Anh ta không biết có phải là mình sinh ra ảo giác gì không, tóm lại cảm thấy, từ sau khi anh cả giải ngũ tham gia vào kinh doanh, trong lúc giao tiếp, thực quyền của công ty con dưới trướng tập đoàn Điền Thị đang bị anh cả từng chút từng chút thu trở lại.
Dưới trướng tập đoàn Điền Thị, có ba công ty lớn: Thiên Thời, Địa Lợi, Nhân Hòa, lần lượt phụ trách nghiệp vụ của các lĩnh vực trong giới thương nghiệp cho tập đoàn Điền Thị.
Mà tổng giám đốc của ba công ty con có quy mô lớn này, giống như đất phong của Vương gia, mỗi người nắm quyền của công ty con do mình phụ trách.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thiếu Soái Vợ Ngài Bỏ Trốn Rồi
- Chương 67