Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiếu Soái Trở Về

Chương 47

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 47: Con Của Gió

Trong phòng khách, biệt thự cao cấp Tống gia.

Lão gia Tống Thanh Tùng, còn có anh em Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bình, họ hàng thân thích Tống gia đều đang vây quanh một vị khách quý như sao vây trăng.

Vị khách quý này khoảng 27 tuổi, mặc một bộ âu phục vừa người, đeo một chiếc kính tơ vàng tinh xảo, trên người toát ra phong thái quý tộc.

Anh ta chính là tam thiếu gia nhà họ La ở tỉnh thành, La Dược Phong.

Tuy Tống gia có chút địa vị ở Trung Hải, nhưng nếu so ở phía Nam, hay ở cả Hoa Hạ thì cũng chỉ được tính là một gia tộc có tên thôi.

Mà nhà họ La, là hào môn ở tỉnh thành, địa vị cao hơn Tống gia mắy cấp bậc.

Lúc này, Tống Thanh Tùng đang cười tủm tỉm nhìn La Dược Phong, nói thân thiết: “Phong thiếu, sao anh lại rảnh rỗi tới Trung Hải này vậy?”

La Dược Phong mỉm cười nói: “Thành phố Trung Hải này không tệ, rất có tiềm lực phát triển, tôi chuẩn bị qua bên nay phát triển.”

Hai mắt Tống Thanh Tùng mở to, kinh ngạc nói: “Tuy Trung Hải không tệ, nhưng cũng không thể so với tỉnh thành Thiên Hải. La gia có địa vị siêu phàm ở tỉnh thành, có đủ tài nguyên phong phú, sao Phong thiếu phải bỏ gần tìm xa như vậy chứ?”

La Dược Phong thản nhiên nói: “Tôi không muốn dựa vào gia đình, muốn tự mình dựng nghiệp, làm chút sự nghiệp cho bố tôi nhìn.”

Tống Thanh Tùng cười nói: “Thì ra là vậy, Phong thiếu đây là rồng lớn qua sông, e là sẽ nhắc lên một hồi sóng lớn ở thương giới Trung Hải đây mài”

La Dược Phong lạnh nhạt nói: “Tống lão gia quá khen rồi, tôi tới vì muốn học tập, thực hành mà thôi. Ngoài ra, tôi chọn nơi này còn vì thành phố này còn có người tôi không thể nào quên.”

Mấy người Tống Thanh Tùng vô cùng hứng thú, sôi nổi hỏi thăm người khiến Phong thiếu lưu luyến là ai?

La Dược Phong mỉm cười nói: “Năm đấy tôi học trung học Trung Hải, từng là bạn cùng trường với cô Tống Sính Đình của Tống gia. Mấy năm đi du học nước ngoài vẫn luôn nhớ mãi cô ấy không quên. Phải rồi, Sính Đình đâu, sao tôi không thấy cô áy?”

Cả nhà Tống Thanh Tùng nghe La Dược Phong nói đều trợn mắt lên.

Không ngờ người khiến Phong thiếu nhớ mãi không quên lại là Tống Sính Đình!

Tống Thanh Tùng vừa hưng phấn vừa xấu hỗ.

Hưng phần vì người Phong thiếu thích là Tống Sính Đình, xấu hỗ vì cả nhà Tống Sính Đình đã bị bọn họ đuổi ra khỏi gia tộc.

Lúc này, Tống Trọng Hùng dẫn đầu nói: “Chắc Phong thiếu không biết, Sính Đình được gả cho một kẻ vô dụng, thậm chí không tiếc đoạn tuyệt quan hệ với nhà chúng tôi rồi.”

Tống trọng Bình cũng tiếc nuối nói: “Đúng vậy, giờ con bé đang ở bên tên Trần Ninh kia rồi, còn có một đứa con hoang, đã không xứng đề Phong thiếu nhớ thương rồi.”

Cả nhà Tống Thanh Tùng đều tỏ vẻ tiếc nuối, nếu Tống Sính Đình còn chưa ở bên Trần Ninh, thì bọn họ gả Tống Sính Đình cho La Dược Phong có phải tốt không.

Có thể làm thông gia với La gia ở tỉnh thành là chuyện tốt không biết bao nhiêu người mơ ước.

Cả đám người Tống Thanh Tùng đều uyễển chuyển nói cho La Dược Phong biết, anh ta và Tống Sính Đình không phù họp, hai người không có cơ hội.

Nhưng mọi người đều không ngờ La Dược Phong sẽ nói: “Tôi có nghe nói chuyện mấy năm nay Sính Đình gặp phải, cô ấy bị một kẻ say rượu làm nhục, chưa kết hôn đã có con. Cô ấy vốn định nuôi con một mình, không ngờ kẻ say rượu kia chính là Trần Ninh lại tìm đến cửa. Sính Đình là người lương thiện, tốt bụng, vì nghĩ cho con nên mới chịu thiệt mà ở bên tên Trần Ninh vô dụng kia.”

La Dược Phong nói tới đây, ánh mắt cũng trở nên sắc bén: “Tôi không ngại quá khứ của Sính Đình, tôi sẽ tống cổ Trần Ninh đi, sẽ cho Sính Đình hạnh phúc, để cô ấy và cả nhà Tống gia yên ấm như ban đầu.”

Cả nhà Tống Thanh Tùng nghe lời này của La Dược Phong đều lộ vẻ hưng phần và kích động.

Tống Thanh Tùng cầm tay La Dược Phong, kích động nói: “Tốt tốt tốt, Phong thiếu, nếu anh đuổi được tên Trần Ninh kia đi, chúng tôi nguyện ý chấp nhận cả nhà Sính Đình một lần nữa.

Hơn nữa, tôi cũng đồng ý gả con bé cho anh, Tống gia chúng tôi cùng nhà họ La sẽ thành thông gia.”

Tống Trọng Hùng lo lắng nói: “Tên khốn Trần Ninh kia không có bản lĩnh gì, nhưng lại dỗ ngon dỗ ngọt được nhà chú hai, tôi lo là Sính Đình sẽ không chịu chia tay với Trần Ninh đâu!”

La Dược Phong híp mắt, lạnh nhạt nói: “Các bác cứ yên tâm, việc tống cổ Trần Ninh, bắt được trái tim Sính Đình cứ giao cho tôi là được rồi.”

Cả Tống gia đều cười không ngậm được miệng, dồn dập nói được.

La Dược Phong trò chuyện với Tống gia một lát rồi dẫn thuộc hạ lái xe rời Tống gia.

Ra khỏi Tống gia. thuộc hạ đắc lực phụ trách lái xe Quỷ Thủ của anh ta không nhịn được nói với La Dược Phong: “Tam thiếu, Tống Sính Đình này hoa tàn liễu hại, có đáng không?”

La Dược Phong đỡ gọng kính vàng trên sống mũi, híp mắt nói: “Tôi đương nhiên sẽ không cưới cô ta làm vợ thật, nhưng đọt này cô ấy nắm được một hạng mục công trình trọng điểm của Trung Hải, lợi nhuận của hạng mục này rất lớn, tôi năm được cô ấy, hạng mục này cũng sẽ thuộc về tôi.”

Quỷ Thủ mở to mắt: “Thì ra Phong Thiếu định mượn gà đẻ trứng.”

Khóe miệng hơi nhếch lên: “Tôi làm một mình, đương nhiên phải dùng thời gian ngắn nhát để làm ra thành quả cho bồ tôi xem, Tống Sính Đình là một bàn đạp rất tốt, chờ khi tôi lấy được hạng mục và công ty của cô ta thì sau đó có kết hôn hay không đều do một câu của tôi sao? Với lại, ngoại hình cô Ấy không tệ, chơi đùa mấy người phụ nữ có chồng như vậy một chút cũng không chán.”

Quỷ Thủ cười ái muội: “Vậy thuộc hạ chúc mừng Phong thiếu thu được người và tiền trước ha!”

Tầng dưới công ty Ninh Đại.

9999 đóa hoa hồng tươi xinh đẹp xếp thành hình trái tim trên mặt đất.

Phía trước hình hoa hồng tình yêu còn đỗ một chiếc xe thể thao Maserati trị giá hai trăm vạn.

Mà đứng trước xe thể thao Maserati là một người đàn ông tuần tú mặc âu phục trắng, anh ta đeo một chiếc kính mắt tơ vàng, rất có khí chất quý tộc.

Anh ta cầm một bó hoa hồng trong tay, cười tủm tỉm nhìn về phía cửa chính công ty.

Người đi đường đều sôi nổi dừng lại vây xem, không ít cô gái thì thầm: “Trời ạ, hình như là một công tử nhà giàu chuẩn bị tỏ tình đấy, thật lãng mạn quá đi!”

“Chắc chắn là công tử nhà giàu, chiếc Maserati kia cũng ít nhất hai trăm vạn đấy!”

“Hiếm nhát là anh ấy không chỉ nhiều tiền mà còn lãng mạn nữa, chuẩn bị những 9999 đóa hồng đấy, đúng là qua có lòng.”

Thanh niên mặc âu phục trắng chính là La Dược Phong.

Lúc này, anh ta đang chờ Tống Sính Đình ra khỏi công ty, giờ đã tới lúc công ty tan làm rồi.

Anh ta chuẩn bị dùng một cảnh thật lãng mạn để nắm lấy trái tim Tống Sính Đình.

Không lâu sau, Tống Sính Đình mặc váy công sở ra khỏi công ty.

Mái tóc dài của cô búi cao, hai lọn tóc rủ xuống hai bên má, giống như một nữ thần.

Tống Sính Đình nhìn hoa hồng xếp thành hình trái tim rải đầy đất, còn có Maserati và một thanh niên mặc âu phục trắng cầm hoa.

Cô hơi sửng sốt, nghĩ là đôi người yêu nào đấy muốn tỏ tình, vội chạy sang một bên, muốn tránh đường.

Không ngờ thanh niên mặc âu phục trắng lại cầm hoa tươi đi về phía cô.

Cô cũng nhận ra anh ta, hơi kinh ngạc: “La Dược Phong.”

“Sính Đình, là anh.” La Dược Phong đi tới trước mặt Tống Sính Đình, liếc mắt đưa tình nói: “Anh mới đi du học về, mấy năm nay anh ở nước ngoài vẫn không thể quên được em, tôi vừa về nước thì đi tìm em luôn. Sính Đình, tôi thích em, làm bạn gái tôi nhé!”

Tống Sính Đình sửng sốt, lúc học đại học, La Dược Phong là Hội trưởng hội sinh viên, cô là thành viên hội sinh viên.

Ngoài trừ việc này, hai người họ không có giao lưu gì cả.

Sao bây giờ La Dược Phong lại nói là nhớ mãi không quên cô, còn tỏ tình với cô?

Cô vội vàng muốn từ chối, chuẩn bị nói cô không thích anh ta, hơn nữa cô đã có chồng con.

Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, bỗng nghe thấy tiếng động cơ của siêu xe thể thao gầm rú.

Tất cả mọi người ở đầy đều nhìn về phía truyền tới tiếng động cơ xe theo bản năng.

Sau đó, tất cả đều há to miệng, vẻ mặt khó tin.

Một chiếc siêu xe thể thao Pagani đứa con của gió trị giá hơn 300 vạn xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Trước mặt Pagani con của gió, chiếc Maserati kia bị lùn hơn hẳn một đầu.

: Điều khiến mọi người càng thêm trọn mắt há hốc mồm là chiếc Pagani con của gió kia lao thẳng tới đây mà không thèm giảm tốc.

Nghiền qua đám hoa hồng rải đầy đất của La Dược Phong, đến bên cạnh Tống Sính Đình và La Dược Phong mới phanh lại.

La Dược Phong tức trợn mắt lên!

Cửa số xe hạ xuống, Tống Sính Đình khϊếp sợ nhận ra người lái chiếc siêu xe thể thao Pagani con của gió này lại là Trần Ninh.

Trần Ninh cau mày nhìn La Dược Phong, nói với Tống Sính Đình: “Vợ ơi, lên xe, mình về nhà thôi.”

*À ừ.” Tống Sính Đình quay lại nói với Trần Ninh Tống Sính Đình lên xe, Trần Ninh lái xe chở Tống Sính Đình đi trong ánh mắt hâm mộ của tất cả mọi người ở đấy.

Mãi đến khi siêu xe của Trần Ninh chạy đi, La Dược Phong mới lấy lại tinh thần.

Anh ta nhìn hoa hồng nát bét đầy đất, cùng với ánh mắt khác thường của những người xung quanh, sắc mặt lập tức biến thành màu gan heo, ánh mắt cũng tràn đầy thù hận.
« Chương TrướcChương Tiếp »