Chương 41: Lôi Công Đồng
Thiên Bảo dẫn thuộc hạ của anh, tối qua một đêm không nghỉ ngơi, đuổi đánh đám thuộc hạ của Lôi Chấn Nam, một hơi giành lại toàn bộ mối làm ăn của Lôi Chân Nam.
Buổi sáng, anh chỉ cầm một quyển số tất cả các khoản làm ăn tới gặp Trần Ninh.
Trần Ninh ở trong phòng khách gặp Đồng Thiên Bảo, Đồng Thiên Bảo cung kính đem cuốn sổ lên, cung kính nói: “Thiếu gia, tôi đã đem tàn dư của Lôi Chấn Nam diệt sạch, đem mối làm ăn của ông ta toàn bộ đều tiếp nhận lại.”
“Sổ các khoản làm ăn đều ở đây, trong đó có 2.
0 vạn tiền vốn, còn có 9.
0 vạn tiền vốn cố định, mời anh xem qua.”
Trần Ninh không nhận lấy cuốn sổ, bình tĩnh nói: “Thứ đồ này đừng đưa tôi xem.”
Đồng Thiên Bảo vốn cảm thấy, anh giành được địa bàn và mối làm ăn của Lôi Chấn Nam, thành quả phong phú như vậy, tất nhiên phải dâng lên cho Trần Ninh.
Nhưng bây giờ lời nói hơi không vui của Trần Ninh, trán hắn lập tức đỗ mồ hôi.
Trần Ninh có thân phận như thế nào, làm sao có thể nhìn trúng chút làm ăn nhỏ và tiền vốn này chứ, Trần Ninh là người cần tới loại tiền bẩn thịu này chứ?
Đồng Thiên Bảo liền vội cúi đầu, hoảng sợ nói: “Vâng, thiếu gia, tôi biết sai rồi.”
Trần Ninh nhìn Đồng Thiên Bảo một cái, nhàn nhạt nói: “Dù cậu đã giải ngũ, nhưng phải nhớ kỹ thân phận của mình. Nếu cậu từ bỏ nguyên tắc trong lòng cậu, thì sẽ không còn nguyên tắc nữa, nếu cậu đã từ bỏ giới hạn của kiên trì, sau này sẽ không có giới hạn nữa, vì vậy cậu phải có nguyên tắc và giới hạn, phải có mức độ, cái gì nên và cái gì không nên.”
Đồng Thiên Bảo đứng thẳng người, trầm giọng đáp: “Tuân theo dạy bảo của thiếu gia.”
Trần Ninh nói: “Những công việc kinh doanh bắt hợp pháp cậu đang làm, còn có mối làm ăn bắt hợp pháp cậu tiếp quản từ tay Lôi Chấn Nam, toàn bộ đều hủy hết, không được làm bắt kỳ việc kinh doanh bất hợp pháp nào, chỉ có thể giữ lại kinh doanh chính quy.”
Mối làm ăn trong tay Đồng Thiên Bảo, có không ít mối làm ăn bất hợp pháp, nếu trực tiếp từ bỏ thì tổn thất sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Nhưng anh ta không có chút do dự, cung kính nói: “Vâng, tôi lập tức làm theo dặn dò của thiếu gia.”
Tối qua bá chủ Đông Thành Đồng Thiên Bảo, đột nhiên đối đầu với bà chủ Nam Thành Lôi Chấn Nam, chuyện nhỏ sạch gốc rễ đám người Lôi Chấn Nam tạo ra chấn động không nhỏ trong giới xã hội đen của Trung Hải.
Rất nhiều người sau bữa cơm no nê đều đang bàn tán chuyện này, Có điều rất nhiều người đều chỉ nghe nói, không hiểu chân tướng sự việc.
Bọ họ không hề biết Lôi Chấn Nam bị Trần Ninh diệt, hiểu nhầm cho rằng là một lần Đồng Thiên Bảo lên kế hoạch đột kích Lôi Chân Nam, nuốt sạch.
Trong dinh thự của Tào Kiến Bân, Tào Kiến Bân và Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bình đang ngồi với nhau, bàn luận việc Lôi Chắn Nam bị Đồng Thiên Bảo diệt gọn.
Tống Trọng Hùng bây giờ vẫn cực kỳ không dám tin, cau mày nói: “Lôi Chấn Nam hoành hành thế giới ngầm ở Trung Hải nhiều năm, thực lực đáng lẽ mạnh hơn Đồng Thiên Bảo nhiều, sao nói bị diệt là bị diệt vậy chứ?”
Tào Kiến Bân vốn cũng gửi gắm hy vọng báo thù lên người Lôi Chấn Nam, hy vọng Lôi Chấn Nam giáo huấn Trần Ninh và Tống Sính Đình nữa, nhưng không ngờ Lôi Chấn Nam trong vòng một đêm liền sụp đổ.
Ông ta buồn bực nói: “Đổng Thiên Bảo, người này ra tay tàn nhẫn, vô cùng giảo hoạt. Cậu ta là có chuẩn bị, Lôi Chấn Nam có lẽ là một đời bắt chim ưng, không cần thận bị con bồ câu chọc mù mắt rồi.”
Tống Trọng Bình tức tối nói: “Đổng Thiên Bảo diệt Lôi Chấn Nam, như vậy tự nhiên có lợi cho vợ chồng Trần Ninh, chúng ta vốn muốn để Lôi Chắn Nam xử lý vợ chồng Trần Ninh, bây giờ thì hay rồi.”
Tống Trọng Hùng cũng thở dài nói: “Đúng thế, vợ chồng Trần Ninh này, vận khí cũng tốt quá rồi.”
Tào Kiến Bân lại nheo mắt nói: “Ha ha, tôi lại không cảm thấy bọn họ có vận khí tốt.”
Hai anh em Tống Trọng Hùng kinh ngạc nhìn Tào Kiến Bân, nghỉ ngờ hỏi: “Ông chủ Tào, lời này là ý gì?”
Tào Kiến Bân cười lạnh nói: “Trần Ninh tìm Đổng Thiên Bảo giúp đỡ, diệt Lôi Chắn Nam, nhưng các cậu có biết anh trai của Lôi Chắn Nam, Lôi Công là ai?”
Tống Trọng Bình vẻ mặt mơ hồ, rõ ràng không biết Lôi Công là nhân vật nào?
Tống Trọng Hùng lại lộ vẻ mặt kinh hãi, thất thanh nói: “Lôi Công, chính là cái người độc ác mấy năm gần đây hô mưa gọi gió ở giới xã hội đen của tỉnh thành, Lôi Công ở giới xã hội đen phía Nam ai ai gặp cũng biến sắc, chính là anh trai của Lôi Chấn Nam?”
Tào Kiến Bân đắc ý nói: “Không sai, hai người cho rằng Lôi Chấn Nam tại sao có thể xưng vương xưng bá ở giới xã hội đen của Trung Hải chúng ta? Thực ra chính là vì sau lưng ông ta có người anh trai này chống lưng. Lôi công tính cách tàn nhãn, ra tay độc ác, hơn nữa cực kỳ bảo vệ người của mình.
Trần Ninh và Đổng Thiên Bảo gϊếŧ em trai ông ta, Lôi Công chắc chắn sẽ nồi giận, không tha cho bọn chúng.”
Tống Trọng Hùng và Tống Trọng Bình nghe Tào Kiến Bân nói vậy, đều tỏ vẻ vui mừng.
: Tào Kiến Bân cười tít mắt nói: “Vừa hay năm đó tôi may mắn từng ăn cơm uống rượu với Lôi Công, có chút giao tình, chúng ta liền đi báo tin cho Lôi Công, nói với ông ta có người đã gi3t ch3t em trai ông ta.”
Câu lạc bộ Ma Quỷ, phố bar, tỉnh thành Thiên Hải.
Tầng một câu lạc bộ Ma Quỷ là nhà hàng và dãy ghế sô pha, tầng hai là phòng bao Vip, tầng ba là xà huyệt của Lôi Công.
Tầng ba, trên bàn thờ cúng Quan Vũ, đang được đốt hương.
Lôi Công đang ngồi chễm chệ trên ghế, bên cạnh chân ông ta có một con chó ngao tây tạng cơ thể cực lớn, nó đang lè lưỡi, nhìn có vẻ rất hung dữ.
Sau lưng hắn đứng mười máy tên thuộc hạ, những tên thuộc hạ này tên nào cũng mặt mũi dữ tợn, vừa nhìn liền biết là những kẻ đã từng gϊếŧ người.
Trước mặt Lôi Công có quỳ một tên đàn ông trung niên đeo kính.
Người đàn ông đeo kính ôm một cái túi trong lòng, giọng cứng nhắc: “Lôi ca, tiền tôi nợ anh, cả vốn lẫn lãi 3.
vạn, toàn bộ đều mang tới rồi. Dựa theo yêu cầu của anh, đều là tiền mặt.”
Lôi Công mặt không cảm xúc nhướng miệng, một tên thuộc hạ bên cạnh hiểu ý, tiến lên lấy túi tiền từ trong tay người đàn ông đeo kính, mở ra đếm một chút, gật gật đầu nói: “Lôi ca, đủ tiền An rÓI.
Người đàn ông đeo kính quỳ trên đất nghe vậy thở phào một hơi, gạt mồ hôi trên trán, nói nhỏ: “Lôi ca, tiền tôi đã trả rồi, nếu không có chuyện gì nữa, vậy tôi đi trước đây.”
Ông ta nói xong, đứng dậy muốn bỏ chạy.
Lôi Công lúc này lại mở miệng, giọng trầm thấp mà khàn đặc, giống như ma quỷ trong vực thẳm kêu gọi: “Đứng lại!”
Người đàn ông đeo kính cứng người, quay đầu hoài nghỉ mà nhìn Lôi Công, giọng cứng nhắc: “Lôi a anh còn có gì dặn dò sao?”
Lôi Công vươn tay xoa đầu chó ngao tây tạng, mặt không cảm xúc hỏi: “Lúc trước tôi đã nói, hạn trả tiền cuối cùng là lúc nào?”
Người đàn ông đeo kính hơi biến sắc, cố gắng trả lời: “Trước chín giờ tối nay.”
Lôi Công lại lành lạnh hỏi: “Vậy bây giờ là mấy giờ?”
Cơ thể người đàn ông đeo kính bắt đầu run rầy, thanh âm cũng đang run: “Bây giờ là mười giò!”
Lôi Công ngắng đầu, lạnh lùng nhìn người đàn ông đeo kinh đang run rẫy: “Lúc đó tao đã nói, nếu mày dám trả tiền chậm trễ một phút, tao liền vứt mày từ trên tầng thượng xuống, mày còn nhớ chứ?”
Người đàn ông đeo kính nghe vậy bị dọa cho quỳ sụp xuống đất, dập đầu như bỗ tỏi, vội cầu xin: “Lôi ca tha mạng, tôi cũng chỉ vì gom tiền mới chậm một tiếng…”
Thanh âm của Lôi Công không có chút tình cảm, khàn đặc giống như cú mèo: “Ra xã hội thì phải giữ chữ tín, lời đã nói ra thì nhất định phải làm được. Người đâu, đem ông ta lên tầng thượng, ném xuống.”
Người đàn ông đeo kính mặt không giọt máu, kêu thê thảm, chỉ là rất nhanh có mấy tên đàn ông hung thần ác quỷ lôi ông ta đi.
Lôi Công lúc này nhìn ba người Tào Kiến Bân và Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bình bên cạnh, không nóng không lạnh nói: “Ba vị khách từ xa tới không biết tìm Lôi Công tôi có chuyện gì?”
Tào Kiến Bân cần trọng nói: “Lôi Ca, em trai anh xảy ra chuyện ở Trung Hải rồi, chúng tôi là tới báo tin cho anh.”
Lôi Công nghe vậy ánh mắt liền biến đổi, gần như đồng thời, bên ngoài cửa số truyền tới một tiếng kêu thảm.
Người đàn ông đeo kính rơi xuống bên ngoài cửa sổ, tiếp đó nghe thấy một tiếng rơi xuống đất cực lớn, tiếng kêu thảm cũng đột nhiên im bặt.
Tào Kiến Bân và Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bình sắc mặt trắng bệch.
Ánh mắt của Lôi Công sắc như dao, thanh âm u ám: “Em trai tôi, xảy ra chuyện gì?”
Tào Kiến Bân cố gắng mà nói nhỏ: “Em trai anh bị Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo gϊếŧ rồi.”