Năm ngày sau, Vương gia treo cờ trắng. Vương thiếu gia bị ma quấy phá nhiều ngày, dẫn đến bị thương nặng, đến hôm nay không chống đỡ được nữa nên đã đi.
Tin này vừa truyền ra, hàng xóm láng giềng không một ai đau buồn, ngược lại còn thì thầm với nhau, nói chết là đúng. Vương gia nổi tiếng việc thiện thì ít, việc xấu thì nhiều, lúc tổ chức tang lễ, mọi người đều đến xem náo nhiệt.
Kiều Dương viết trên báo Chunfeng Daily rằng Vương thiếu gia bị ma ám, còn viết chi tiết con ma này hung dữ thế nào, lại viết thêm bản thân mình đã hỗ trợ Thẩm tiểu thư đánh ma chỉ bằng một cây gậy ra sao, câu chuyện rất gay cấn, thu hút không ít người đọc, lượt bán cao ngất ngưởng.
Thẩm Thu nhân lúc màn đêm buông xuống, trực tiếp đi tới bức tường sau vườn của Vương gia, kêu một tiếng, mấy bóng đen nhẹ nhàng bay tới.
“Ổn định đi, xếp thành một hàng!”
Cô đốt lá bùa màu vàng, lần lượt phẩy qua đầu bọn họ, một làn khói trắng bùng lên, tất cả bóng đen đều biến mất không dấu vết.
Một làn hắc khí xuyên vào chuỗi hạt trên cổ tay cô, khá lắm, chỉ có mấy con ma đã thắp sáng được tận hai hạt châu minh, mấy người này oán hận cũng sâu thật!
Nhìn như này, bốn hạt châu minh trên cổ tay cô đang phát ra ánh sáng xanh mờ nhạt, giữa bóng đêm chúng thật đẹp.
Nhìn thoáng qua lá cờ trắng trước cửa Vương gia, cô lắc đầu. Vương thiếu gia à, anh ta cũng đâu thể trách cô được! Anh ta xứng đáng phải chịu những điều này! Anh ta phải trả giá cho những tội lỗi mà mình đã gây ra!
Sau khi xong xuôi, Thẩm Thu nhàn nhã trở về Vô Ưu Đường.
Trước cửa Vô Ưu Đường, đột nhiên xuất hiện một nam nhân cao ráo đẹp trai đang đứng đó, mặc bộ vest màu đen, vai rộng eo hẹp, dáng người thực soái.
Cố Yến Thần? Sao anh lại đến đây?
Thẩm Thu đi tới, người đàn ông nóng lòng chờ đợi, quay đầu nhìn thấy cô, khuôn mặt đẹp trai lộ ra nụ cười mừng rỡ.
“Cuối cùng em cũng về rồi!” Cố Yến Thần đi tới trước mặt cô.
“Thiếu soái có chuyện gì à?”
“Theo anh, vào nhà rồi nói!” Cố Yến Thần nói xong liền nắm cổ tay cô đi vào nhà.
“Này!” Thẩm Thu hét lên: “Anh đang làm gì vậy!”
Mới mấy ngày không gặp, bọn họ thân thuộc từ lúc nào vậy? Thân đến mức có thể tùy tiện nắm tay kéo đi luôn à?
Cô với anh thân nhau vậy à?
Sau khi vào nhà, Xảo Nhi vừa nhìn thấy anh, đã ngoan ngoãn trốn lên tầng hai.
Cố Yến Thần đóng cửa, sau đó quay lại nhìn Thẩm Thu bằng ánh mắt sâu thẳm.
“Sao anh lại đóng cửa?” Thẩm Thu không biết nói gì, “Anh… anh vẫn còn muốn ở nhà tôi à?”
Coi nhà cô như nhà trọ luôn rồi?
“Mấy hôm nay em uất ức rồi.” Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại của cô, trong lòng mềm mại một mảng.
Thẩm Thu bị dọa sợ, vội vàng thu tay lại.
“Cố Yến Thần, anh bị ma ám hả?” Cô nhìn kỹ một lượt, có thấy bóng ma nào đâu!
“Hiện tại khắp thành đều lan truyền tin em là vợ bé của anh rồi, anh biết, những tin đồn này đối với danh dự con gái không tốt. Cho nên sau khi cân nhắc kỹ càng, anh quyết định cầu hôn em.”
Thẩm Thu ngây người một giây, sau đó nhảy dựng lên, liên tục lùi ra sau.
“Tôi không nói là tôi muốn gả cho anh.”
Cố Yến Thần đã sớm đoán được cô sẽ có phản ứng này, nhưng vẫn có chút mất mát.
“Thẩm Thu! Với thanh danh hiện tại của em, em chỉ có thể gả cho anh! Hơn nữa gả cho anh thì sao? Em ủy khuất?” Anh có chút tức giận. Đường đường là Thiếu soái, ở cái Yến Kinh này có cô gái nào mà không muốn gả cho anh chứ, thế mà cô còn từ chối.
Thẩm Thu đau đầu, đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên khi đối diện với anh.
“Này, đây là chuyện kết hôn, đâu có dễ dàng như lời anh nói! Hơn nữa, anh muốn kết hôn, thì tôi phải gả cho anh? Cho dù anh có là Thái tử gia Đông Bắc gì đó đi nữa, anh cũng không có quyền ép tôi!” Người như cô, chưa bao giờ sợ rắc rối cả.
Cố Yến Thần có chút bất lực, anh biết rằng mình sẽ không thể làm gì khi gặp cô.
“Anh đang nghiêm túc.” Dưới ánh đèn mờ ảo, anh từng bước đi về phía cô.
“Tôi cũng nghiêm túc đấy!” Thẩm Thu tức giận chống nạnh.
Đến trước mặt cô, anh dừng lại.
Nhìn cô thật lâu, lúc sau mới giơ tay mở hộp gấm.
Thẩm Thu cúi đầu nhìn, bên trong có một đôi vòng ngọc, vừa trong vừa sáng, vừa nhìn là biết loại tốt nhất rồi.
“Mẹ anh để lại cái này, bảo anh đưa nó cho vợ tương lai của mình. Mẹ anh nói, nhất định phải tặng nó cho cô gái mà anh thích.” Giọng anh trầm thấp, rất êm tai.
Chiếc hộp được đưa đến trước mặt.
Thẩm Thu kinh ngạc, anh nghiêm túc sao?!
Anh định cưới cô thật sao?! Anh còn nói cô là cô gái anh thích?!
Cô cảm thấy bối rối, kỳ thật Cố Yến Thần cũng không tệ… chỉ là…
Cô thật sự không muốn kết hôn sớm, cô còn không chắc mình sẽ thắp sáng được toàn bộ 36 hạt châu minh, có trời mới biết cô có thể sống qua 25 tuổi không!
“Anh giữ lại đi.” Cô đẩy hộp gấm, nói: “Hãy tặng nó cho người thích hợp hơn! Tôi chỉ là một kẻ lang thang, không phù hợp làm Thiếu phu nhân đâu.”