Trong vườn, Vương thiếu gia đang cầm gạch tự đập vào đầu mình, máu chảy đầm đìa, trông rất khó coi.
Người hầu mở cửa nhỏ dẫn ra vườn, Thẩm Thu cùng Kiều Dương đi vào.
“Kiều tam, dũng cảm đấy!” Thẩm Thu bật ngón tay cái lên.
Kiều Dương nuốt nước miếng, anh ta sợ chết đi được đây, nhưng đã lỡ hứa rồi biết sao giờ?
Cả Vương gia đều đang trốn trong phòng khách, nhìn qua cửa kính.
Ngoại trừ Vương thiếu gia, trong sân không có ai, mặc dù bên ngoài nắng chói chang, nhưng trong đây, sắc trời lại u ám lạ thường, ám khí dày đặc.
Vương thiếu gia ngồi cạnh giếng, quay đầu nhìn lại, đầu đang rỉ máu, bộ dáng kia thực giống ma, dọa Kiều Dương nhảy dựng.
“Thật sự có ma sao?” Anh ta thận trọng hỏi: “Vương thiếu gia điên rồi?”
Thẩm Thu thờ ơ nhìn giếng cổ có đá bao quanh, trên miệng giếng có ba người đang ngồi, đều là phụ nữ, mặc đồ hầu gái màu trắng, vừa chỉ Vương thiếu gia vừa mắng.
“Gϊếŧ chết hắn đi! Hắn đáng chết lắm!”
“Anh gϊếŧ người không phải đền mạng, thì để ông trời lấy mạng của anh đi!”
“Chị em bọn tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”
……
Trên người Vương thiếu gia có một thân ảnh đang thoát ẩn thoát hiện.
Đây là... bị ma ám à...
Đột nhiên hắn quay người lại, nhìn thấy Thẩm Thu, liền ‘A’ lên một tiếng rồi lao tới, định cầm viên gạch đập xuống đầu cô.
Kiều Dương hét lên: “Cẩn thận!” Sau đó đá bay hắn.
Vương thiếu gia ngã nhào xuống đất như một bao tải, rêи ɾỉ.
Thẩm Thu đi đến trước mặt, đột nhiên hắn trợn to hai mắt, gầm lên: “Tôi không sống nữa! Tôi phải chết cùng cô!” Nói xong, hắn trực tiếp dùng tay kéo Thẩm Thu.
Kiều Tam ngây người, sợ đến mức quên nói “Cẩn thận!”
Vương thiếu gia dùng hai tay ra sức bóp cổ Thẩm Thu, những người đứng xem trong phòng khách không dám thở.
“Trời ạ, sao người này không làm phép?”
“Đúng đấy, cô ấy còn không thèm lập đàn luôn! Xong rồi, cô ta vừa đến liền xảy ra án mạng rồi!”
“Bóp đi, bóp chết hắn đi!”
……
Kiều Dương đang định lao tới, nhưng Thẩm Thu lại xua tay.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, vô cùng đắc ý, chỉ nghĩ đến phải bóp chết cô.
Chợt nghe thấy bên cạnh có giọng nói: “Anh đang bóp cái gì vậy?”
Vương thiếu gia sửng sốt, nhìn kỹ hơn, người hắn đang bóp đâu rồi? Sao hắn lại đang bóp thân cây gầy gò gì đây! Nó cũng nhỏ bằng cổ người!
Hắn ngạc nhiên, giật mình quay người lại, nhìn Thẩm Thu một cách kỳ quái...
Kiều Dương kinh ngạc, chẳng lẽ đây là... Kỳ Môn Độn Giáp trong truyền thuyết?!
Trên đời này, không biết được mấy người biết làm cái này đâu đó!
Mọi người trong phòng khách đều dụi mắt.
“Tôi có nhìn nhầm không? Sao tự nhiên đổi chỗ rồi?”
“Ơ, sao cậu ấy lại bóp cái cây, tôi nhớ lúc nãy là người mà?”
……
Thẩm Thu cười: “Muốn bắt được ma, thì trước tiên phải đánh ma!” Cô nhặt một cành cây trên đất rồi ném cho Kiều Dương, lớn tiếng nói: “Trên người Vương thiếu gia có ma, nếu anh không đánh thì không đuổi được đâu! Đánh hắn trước đi!”
Kiều Dương cầm cành cây, không chút nghi ngờ.
Anh ta từng luyện qua võ, do đó liền quay người, đánh về phía Vương thiếu gia.
Vương thiếu gia trở tay không kịp, ôm đầu bỏ chạy, vừa gào vừa khóc.
Trong phòng khách, Vương lão gia đau lòng, hít thở khó khăn: “Con trai… con trai của tôi…”
Quản gia an ủi: “Lão gia, thứ bị đánh là ma! Nếu không đánh thì không thể đuổi nó đi! Ngài kiên nhẫn một chút!”
Trong lúc Kiều Dương đánh Vương thiếu gia, Thẩm Thu lại ngồi xuống bệ đá cạnh miệng giếng, lấy socola từ trong túi ra đưa cho ba con ma: “Muốn ăn không?”
Mấy con ma nhìn nhau, mở to mắt ngạc nhiên.
“Cô ta thấy được bọn mình?”
“Không thể nào? Muốn xử cô ta luôn không?”
……
Mấy con ma bắt đầu thương lượng.
Thẩm Thu cười nhẹ: “Đừng nghĩ đến việc gϊếŧ tôi! Tại sao chúng ta không làm một giao dịch nhỉ!”
Mấy con ma nghĩ rằng cô đến đây để cứu Vương thiếu gia, cho nên phẫn nộ hét lên: “Muốn bọn tôi thả Vương thiếu gia ra thì mơ đi! Cho dù bọn tôi có là ma thì cũng còn lâu mới buông tha cho hắn! Nhân vật quan trọng không còn, bọn tôi còn làm ma làm gì!”
Thẩm Thu thản nhiên nhìn Vương thiếu gia bị đánh, nữ ma nhập vào Vương thiếu gia cũng không đánh trả, ngược lại, còn để cho Kiều Dương đánh thoải mái, chỉ đứng sang một bên xem náo nhiệt.
“Tại sao tôi phải cứu hắn chứ? Tôi cũng rất ghét hắn, hắn xứng đáng bị như vậy!”
Mấy ma nữ nghe được lời này, vô cùng kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên có người đứng về phía bọn họ, còn đồng ý cùng bọn họ trừng trị Vương thiếu gia nữa!
Mấy ma nữ liền vây quanh Thẩm Thu, ríu rít hỏi cô.
“Ban nãy cô nói là thương lượng một giao dịch, đó là giao dịch gì?”
“Bọn cô đã hành hạ hắn như vậy, hắn chỉ có thể sống được mấy ngày nữa thôi. Tôi tính toán qua thì khoảng năm ngày nữa Vương thiếu gia sẽ chết, hiện tại các cô cứ thả hắn đi, để cho hắn bình yên chết. Sau khi mọi việc xong xuôi, các cô phải giao oán khí cho tôi, còn tôi sẽ giúp các cô đầu thai.”
Mấy ma nữ nghi ngờ.
“Bây giờ tôi hỏi bọn cô một câu, bọn cô muốn ở lại thế giới này làm cô hồn dã quỷ hay là muốn đầu thai lần nữa?”
Mấy ma nữ nhìn nhau, lúc này, ma nữ trong người Vương thiếu gia cũng bay tới.
“Thật sự mấy ngày nữa hắn sẽ chết sao?” Ma nữ này trưởng thành hơn mấy người còn lại, hỏi cô.
Thẩm Thu cười: “Chính xác! Hiện tại các cô cũng chưa cần rời đi liền đâu, các cô có thể tận mắt nhìn hắn tắt thở, sau đó tôi lại đến đây một chuyến.”
Mấy ma nữ tụ tập lại, thì thẩm trao đổi. Giao dịch này không tồi, đằng nào Vương thiếu gia cũng chết, nếu bọn họ không đồng ý giao dịch này, thì cho dù Vương thiếu gia có chết rồi, bọn họ vẫn phải ở lại ngôi vườn này, mãi mãi không nhìn thấy tương lai.
“Ý của cô là gì?” Ma nữ trưởng thành hỏi.
Thẩm Thu mỉm cười: “Không phải vẫn còn 600 đại dương sao? Chẳng lẽ không đáng để kéo dài sự sống của Vương thiếu gia thêm vài ngày? Tôi là thầy bói, tôi còn phải kiếm sống nữa chứ, phải không?”
“Được! Lần này tin cô!” Mấy ma nữ cuối cùng cũng yên tâm.
Thẩm Thu lấy socola ra: “Ăn không? Ngọt lắm.”
Mấy ma nữ vừa thấy socola liền giật lấy, chia mỗi người một ít.
Trong phòng khách.
“Thẩm tiểu thư đang nói chuyện với ai vậy?”
“Chẳng lẽ đang nói chuyện với ma?”
“Ôi trời, sợ chết mất!”
“Cô gái này lợi hại hơn nhiều so với đạo sĩ chùa Quảng Minh đấy chứ! Tế đàn cũng không thèm lập luôn mà!”
……