Thẩm Thu ngước lên, thấy người đến là Kiều Dương. Hôm nay anh ta không lái xe mà đi bộ. Khuôn mặt đẹp trai, mái tóc bóng mượt, mặc một bộ vest caro, trên tay cầm theo một cây gậy ngọc thời thượng, trông như người đàn ông bước ra từ tranh phương Tây.
“Được! Có người đi cùng là tốt rồi. Nhưng mà nói đến, Kiều tiên sinh này, anh cũng có bản lĩnh đấy!”
Kiều Dương vừa đi tới, Xảo Nhi đã bày sẵn một cái ghế cho anh ta.
Anh ta ngồi xuống, nói: “Cha tôi mở ngân hàng, tôi chỉ là giám đốc trên danh nghĩa thôi. Công việc chính là làm ở báo Chunfeng Daily. Bài báo vừa rồi kiếm được không ít tiền, ai cũng thích đọc mấy câu chuyện kỳ lạ. Cho nên, tôi phải đi theo Thẩm tiểu thư để mà kiếm tiền nữa chứ."
Thẩm Thu cười cười, cũng có lý.
“Tôi có mang ít quà cho các cô.” Anh ta rút từ trong túi ra thứ gì đó, được bọc trong giấy, hình chữ nhật, hơi mỏng.
Không biết là cái gì.
“Ngửi thử đi.” Kiều Dương cười tinh nghịch, đặt trước mũi Xảo Nhi.
“Thơm quá! Nhưng hơi đắng đắng.” Xảo Nhi ngạc nhiên nói.
Thẩm Thu nhìn thấu nhưng không nói.
“Em đoán thử xem?” Kiều Dương đắc ý.
Xảo Nhi kêu lên: “Là sô cô la!”
“Tiểu nha đầu này, có kiến
thức đấy!” Anh ta vỗ nhẹ đầu Xảo Nhi, “Thưởng cho em đó!”
Xảo Nhi như bắt được bảo bối, cầm trong tay ngửi ngửi, mừng rỡ: “Trước đây em từng thấy chủ nhân ăn rồi, nhưng em vẫn chưa được thử!”
Thẩm Thu cười nói: “Ăn đi, bây giờ em cũng là chủ nhân rồi.”
Xảo Nhi gật đầu, ăn vui vẻ, vừa ăn vừa khen: “Ngon thật sự!”
Kiều Dương thấy Thẩm Thu không ngạc nhiên như cô bé, liền hỏi: “Cô cũng biết món này à?” Đây là món ăn vặt phương Tây, thường thì người nào giàu có mới mua được.
Thẩm Thu thản nhiên nói: “Tôi từng nhìn thấy.” Lúc nhỏ cô không ăn nhiều, do bị sâu răng, hơn nữa lại ngọt quá nên càng lớn càng không thích.
Kiều Dương lại lấy ra một miếng khác cho cô, cô chỉ tùy tiện cầm chứ không ăn.
Kiều Dương có chút thất vọng: “Sao cô không ăn?”
“Tôi giữ đến năm mới.”
Kiều Dương:......
Vương gia.
Giữa vườn sau bày một bàn thờ, trên bàn thắp hương, một đạo sĩ mặc áo cà sa đang quơ quơ kiếm gỗ, lẩm bẩm gì đó.
Ở sau vườn, những người khác đều đang trốn trong phòng khách, nhìn qua cửa kính, có một người đàn ông đứng ở rừng cây, mặc cẩm bào, dáng người bụ bẫm, nhưng đôi mắt hơi hung dữ... Người đó không ai khác chính là Vương thiếu gia đang phát điên.
Vị Vương thiếu gia này từ nhỏ đã ngang ngược, kiêu ngạo, trước đây tính tình rất hung bạo, thích đánh đập người khác, gần đây không biết vì sao lại chuyển qua thích cắn người.
Vương gia mời đạo sĩ đến.
“Đến đây, đến đây!” Đạo sĩ vẫy Vương thiếu gia, anh ta nhìn thấy ông ấy, từng bước đi qua.
Sau cửa kính phòng khách, mọi người đang thảo luận.
“Không hổ là đạo sĩ chùa Quang Minh, mới đó đã khống chế được thiếu gia.”
“Đương nhiên phải lợi hại rồi, chùa Quang Minh có tiếng từ xưa đến nay. Có thể bắt được ma, ông nói không lợi hại là sao chứ?”
……
Dứt lời, trong vườn đột nhiên tối sầm, sỏi đá bay tứ tung, khí lạnh dày đặc.
Mắt Vương thiếu gia thoáng cái lóe lên tia tàn khốc, hắn đột nhiên ‘bịch’ một tiếng, lao về phía đạo sĩ với những động tác linh hoạt, không phù hợp với thể trọng của hắn.
Đạo sĩ đốt lá bùa màu vàng, ném lên đầu hắn, nhưng cũng không thể cản được hắn đang lao đến.
“Gruu!” Một tiếng tru vang lên.
Đạo sĩ che cổ, chỗ đó đang chảy máu.
Vương thiếu gia định lao đến lần nữa, nhưng đạo sĩ đã quay người bỏ chạy, vừa khóc vừa la: “Mấy người tìm người khác đi! Mau tìm người khác! Con ma này mạnh quá! Tôi không bắt được!”
Thấy tình hình bên ngoài, mấy người trong phòng khách sợ đến run rẩy.
“Chảy máu rồi! Trời ơi, chảy máu rồi!”
“Thiếu gia càng ngày càng điên rồi!”
“Phải làm sao đây? Ngay cả đạo sĩ chùa Quang Minh cũng không khống chế được! Lão gia! Mau mời Thẩm tiểu thư đi!”
“Đúng đấy, chuyện ở Hoàng gia, nghe nói đạo sĩ chùa Trường Thanh còn không khống chế nổi, thế mà cô ấy khống chế một phát một! Nhanh mời cô ấy đi!”
“Phụ nữ?! Cô ấy là phụ nữ đấy!” Ông Vương tức giận nói: “Tôi không tin phụ nữ!”
Lúc này, đạo sĩ chạy một vòng quanh vườn, phát hiện tất cả các cửa đều bị đóng kín, ông ta sốt ruột, dứt khoát nghiêng người, trèo lên tường nhảy ra ngoài.
Chỉ nghe thấy một tiếng ‘bụp’ lớn, chắc đạo sĩ đã lăn xuống tường, sau đó có tiếng bước chân, ông ta đã bỏ chạy.
“Lão gia, nam hay nữ không quan trọng, chỉ cần người đó có năng lực là được!”
Quản gia hết lời thuyết phục nhưng Vương lão gia vẫn cố chấp.
Mà lúc này, Vương thiếu gia không tìm thấy đạo sĩ, cũng không thể trèo tường, vểnh tai lên, nghe thấy trong phòng khách có tiếng động, liền chạy tới như bay.