Chương 4: Để lại qυầи ɭóŧ đi (1)

“Mẹ kiếp, các người nhanh chữa cho hắn đi!” Người đàn ông mặc quân phục, râu quai nón lởm chởm tức giận gầm lên.

Bác sĩ Tây y mặc áo khoác trắng cùng bác sĩ Trung y mặc trường bào đứng bên cạnh cúi đầu run rẩy.

“Một lũ vô dụng, nói ba hoa chích chòe cho lắm vào, bây giờ đánh rắm cũng không dám à?! Trên chiến trường gặp phải kẻ hèn nhát như mấy người, tôi đã bắn từng người rồi!”

Hai bác sĩ sợ đến mức chân mềm nhũn, quỳ xuống đất.

“Đại soái, không phải là chúng tôi không chữa được, mà thật sự hết cách rồi! Hơi thở của thiếu soái rất yếu, tính mạng như treo trên sợi chỉ. Chi bằng…. chi bằng chuẩn bị sẵn một cỗ quan tài?!”

Lời này vừa nói ra, Đại soái tức giận đá vào mông mấy người này: “Đồ ngu, đều cút khỏi đây cho ta!”

Hại vị bác sĩ bò ra khỏi phòng như được ân xá.

Cố đại soái trông chờ nhìn ra sân, không khỏi vui mừng khi thấy Trung Bác dẫn theo tiểu nha đầu về.

“Cô gái! Cô có thể cứu con trai tôi được không?!”

Thẩm Thu khẽ gật đầu: “Được ạ.”

Cố Hồng vui không sao tả được, cô gái này không chỉ xem bói mà còn có thể chữa bệnh nữa à?!

Trên giường, một nam nhân khôi ngô tuấn tú đang nhắm chặt mắt, sắc mặt u ám, không có sức sống.

Thẩm Thu mở mí mắt anh ra nhìn nhìn, hơi cau mày.

“Những người khác đều đi ra ngoài đi, để lại một người giúp đỡ.”

Cố Hồng lập tức yêu cầu mọi người ra ngoài, chỉ để lại phụ tá Trương bên cạnh Cố Yến Thần ở lại hỗ trợ.

“Nến.” Thẩm Thu lấy một túi vải màu trắng từ chiếc hộp gỗ nhỏ mang theo ra.

“Hả?” phụ tá Trương giật mình, giữa thanh thiên bạch nhật như này cần nến làm gì?

“Nhanh lên!” Thẩm Thu mở to mắt.

Phụ tá Trương nhanh chóng chạy đi. Cô bé này còn ít tuổi mà trông có vẻ giỏi đấy!

Phụ tá Trương lấy một que diêm, thắp một ngọn nến đặt lên bàn cạnh giường ngủ, chỉ thấy cô bé mở túi vải ra bên trong có mười mấy cái kim châm.

Anh ta thấy các bác sĩ khi châm cứu đều dùng kim bạc, còn loại kim châm này đúng là hiếm thấy.

“Cởi hết quần áo của anh ấy ra.” Thẩm Thu ra lệnh.

“Hả? Cởϊ qυầи áo?!” Phụ tá Trương chấn động.

“Nhanh lên!” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, anh ta không thể không nghe theo.

Thiếu soái nhà hắn từ trước đến nay luôn giữ mình trong sạch không gần phụ nữ, dù đã 25 tuổi nhưng chưa từng có bạn gái, cũng chưa có người phụ nữ nào nhìn thấy cơ thể của anh.

Nhưng mà bây giờ...

Anh ta thở dài một hơi, tất cả là vì mạng sống, không thể không làm!

“Thiếu soái, nếu ngài tỉnh lại thì đừng có trách tôi đó! Tôi thật sự hết cách rồi huhu!”

Anh ta nhanh chóng cởϊ qυầи áo của Cố Yến Thần, cắn răng chịu đựng, đang định đưa tay ra cởϊ qυầи lót của anh...

“Này này này…” Thẩm Thu đỡ trán, “Để... để lại qυầи ɭóŧ đi!”

Cô nói cởi sạch, nhưng không cần đến mức này, phụ tá Trương cũng quá thành thật rồi! Cô không muốn bị lên lẹo đâu!

Phụ tá Trương chợt dừng lại, thở nhẹ một hơi.

Thẩm Thu chậm rãi se kim châm dưới ánh nến một lúc, sau đó đâm vào giữa lông mày, nhân trung, eo, bụng và hai chân.

Nói đến Cố Yến Thần, anh không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai mà thân hình cũng rất xuất sắc.

Cơ bắp săn chắc, đường nét uyển chuyển, bờ vai rộng, eo hẹp cùng đôi chân dài, đúng là một tuyệt phẩm mà!

Thẩm Thu vừa châm cứu vừa nhân cơ hội thưởng thức một màn.

Sau khi châm, Cố Yến Thần không có dấu hiệu tỉnh lại.

Phụ tá Trương lo lắng: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Thẩm Thu nhàn nhã ngồi xuống: “Chờ thôi.”

“Chờ đến khi nào?”

Thẩm Thu lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”

Phụ tá Trương:...

Bên trong không có động tĩnh gì, còn bên ngoài thì đang thảo luận sôi nổi.

Mấy dì vợ lẻ đều ở đây, còn có người giúp việc cùng mấy bà già cũng tụ tập xung quanh.