Chương 22: Gia đình bất ổn (2)

Bước vào phòng khách, âm thanh từ căn nhà kia biến mất.

Quản gia Hoàng bị quân lính giữ chặt, sắc mặt tái nhợt, hai chân đứng không vững.

Cố Yến Thần dựa vào ghế sofa, từ từ giơ khẩu súng lục lên, chĩa vào quản gia Hoàng, “Con người tôi rất thiếu kiên nhẫn, vì vậy cậu tốt nhất vẫn nên thành thật đi. Nếu không, súng của tôi không có mắt đâu!”

Quản gia Hoàng vẫn mạnh miệng: “Con chó kia nói bậy! Rõ ràng là tôi bị chó nhà cắn chứ không phải chó của Triệu gia cắn.”

Một tiếng súng vang lên, người trong Hoàng gia sợ đến mức ôm đầu.

Nòng súng của Cố Yến Thần bốc khói, ở trên tường sau tai Hoàng quản gia xuất hiện một lỗ đạn to, quần của anh ta rỉ nước.

Tiểu ra quần luôn rồi!

Thẩm Thu bịt mũi, Kiều Tam không nỡ nhìn. Hoàng Lập Đức sợ tới mức cứng đờ như khúc gỗ.

“Bản soái tôi đã nói rồi, tôi rất thiếu kiên nhẫn…” Cố Yến Thần lại bóp cò, “Tôi cho cậu thêm một cơ hội nữa…”

Ở Yến Kinh anh chính là thái tử, chuyện anh gϊếŧ người hay không, ai dám quản! Hơn nữa cái loại rác rưởi này, muốn gϊếŧ liền gϊếŧ!

“Nói, tôi nói..." Hai chân quản gia mềm nhũn, quỳ xuống khóc: “Cái gì tôi cũng nói…”

Một năm trước, Triệu Nhân được tuyển vào lái xe cho Hoàng gia.

Bộ dạng Triệu Nhân đẹp trai, biết đối nhân xử thế, lại còn thông minh lanh lợi nên rất được chủ nhà quý mến. Cậu ấy hay đưa tiểu thư đi xem kịch, dạo phố nên thường xuyên được thưởng tiền.

Hoàng gia có ba cô con gái, hai cô đầu đã lấy chồng, chỉ còn lại một cô khuê nữ mới 16 tuổi, tên là Hoàng Thiến.

Một lần, Triệu Nhân đưa Hoàng Thiến đi gặp một người bạn, trên đường về nhà, bị bọn côn đồ gây rối, Triệu Nhân liền đánh nhau với bọn côn đồ đó rồi bị thương, mặc dù bị thương nhưng cậu ấy lại gây được thiện cảm trong mắt Hoàng Thiến.

Hai người nảy sinh tình cảm, lén lút qua lại. Quản gia Hoàng thấy thế liền nảy sinh lòng ghen. Vốn dĩ anh ta đã để ý Hoàng Thiến từ lâu, nhưng không dám lỗ mãng vì sợ mất việc.

Anh ta đường đường là một quản gia, còn cậu ta chỉ là một kẻ làm thuê, thế mà dám độc chiếm cô ấy?! Anh ta giận đến nỗi mất ngủ cả đêm. Vốn dĩ định nói cho ông chủ, nhưng nghĩ lại, nếu nói với ông chủ thì cũng không liên quan gì đến hắn, cho dù Triệu Nhân có bị đuổi, thì hắn cũng không được lợi ích gì.

Một lần, anh ta phát hiện ra Triệu Nhân với Hoàng Thiến lén lút gặp nhau ở sau vườn, lại tình cờ nghe được Hoàng Thiến với Triệu Nhân sẽ cùng nhau tổ chức một bữa tiệc ở ngôi chùa đổ nát bên ngoài, anh ta cảm thấy cơ hội đến rồi.

Đêm hôm đó, quản gia Hoàng cố ý cho người đi quấy phá Triệu Nhân, còn bản thân thì lén lút mặc quần áo và đội mũ của cậu ấy, lặng lẽ đến ngôi chùa đổ nát đã hẹn.

Ngôi chùa đó rất tối, Hoàng Thiến tưởng đó là Triệu Nhân. Quản gia Hoàng liền bổ nhào tới hôn rồi cắn, cô ấy cảm thấy có gì đó không đúng liền vội vàng kêu cứu, Triệu Nhân từ sau đi đến đánh anh ta một trận tơi bời.

Quản gia Hoàng uy hϊếp sẽ tố cáo Triệu Nhân. Nhưng Hoàng Thiến lại cảnh cáo hắn, nếu dám kể chuyện này ra, cô sẽ nói với cha là hắn đã quấy rối cô, làm cho hắn bị đuổi khỏi Hoàng gia.

Hai bên đều nắm được điểm yếu của nhau, không ai nói gì nữa. Nhưng anh ta biết ông chủ sẽ không gả tiểu thư cho một tên tiểu tử nghèo, bây giờ cả hai đang tìm cơ hội bỏ trốn. Anh ta phải loại bỏ tên tiểu tử này càng sớm càng tốt, sau đó lại nghĩ cách chiếm lấy tiểu thư.

Hoàng Lập Đức muốn xây biệt thứ mới, cả làng Triệu gia sẽ bị phá dỡ và di rời. Dân làng cãi nhau với Hoàng gia vì cho rằng giá quá thấp.

Quản gia Hoàng liền nhân cơ hội này nói với Hoàng Lập Đức rằng Triệu Nhân là đầu xỏ của vụ này, làm cho Hoàng Lập Đức ghét cậu ấy.

Sau đó, anh ta mua chuộc một người giúp việc, yêu cầu cô ta tố cáo Triệu Nhân tội cưỡиɠ ɧϊếp.

Hoàng Lập Đức tức giận, ra lệnh cho thuộc hạ đánh Triệu Nhân một trận tơi tả rồi ném ra ngoài.

Nhưng quản gia Hoàng vẫn lo lắng, sợ Hoàng Thiến vẫn đi tìm Triệu Nhân, nếu đã không làm hoặc đã làm thì phải làm đến cùng, thừa dịp cậu ấy bị thương nặng, phải gϊếŧ cậu ta rồi cuộn vào chiếu ném xuống mương.

Vào ngày phá dỡ thứ hai, hắn đã tự mình dùng búa tạ đập nát tường nhà Triệu Nhân sau đó chôn cậu ấy xuống đống đất đá.

“Anh thật ác độc!” Ngoài cửa vang lên một giọng nói thê lương, mọi người ngoái đầu lại nhìn, thì ra là một cô gái xinh đẹp.