Người ta có câu " có tật giật mình " chính là đây. Hạ Doanh Doanh nghe Âu Hân nói vậy thì hốt hoảng, sau đó là tức giận lao tới định đánh Âu Hân. Cô tuy có hơi bất ngờ nhưng cô được đào tạo là mọi hành động phải nhanh, đôi mắt của cô lóe sáng trong phút giây mà không ai phản ứng kịp theo lực đẩy của Hạ Doanh Doanh mà ngã nhào về sau, cô còn cố ý giẫm phải tà váy nghiêng người để tránh đập mạnh vào thành ghế, khiến nó chầy xước mà chảy máu. Đúng là phải cảm ơn chiếc váy truyền thống vướng víu này, nó đã rất phối hợp ăn ý với cô, cô để tránh đập vào ghế vì như vậy sẽ đỡ nguy hiểm hơn là để gáy bị và đập, nhỡ may cô chỉ diễn xiu xíu thôi mà toi mạng thật thì cô xuống đối chấp với Diêm Vương mất. Âu Hân vô cùng đau đớn nằm dưới đất, Vương Kì Hạo vốn dĩ còn đang cảm thấy vui, sự việc xảy ra chớp nhoáng khiến gương mặt tinh xảo đen lại, đôi mắt phượng ấy như bị bóng tối che mờ, trong lòng 1 cỗi xót xa trào dâng. Vội ôm Âu Hân vào lòng mình, nhìn cô âu yếm khiến Âu Hân hoàn toàn quên mất cơn đau, mà mắt thẫn thờ nhìn anh. Nhẹ nhàng bế bổng cô lên, trước khi bước ra ngoài không quên để lại 1 câu khiến cả nhà họ Hạ kiếp sợ còn Trương Hạ Sảnh cũng phải chết sững.
- Nếu vợ tôi có làm sao, cả nhà họ Hạ các người lo tìm người cúng vong hồn mình siêu thoát đi.
Vương Đại soái và Vương phu nhân bây giờ vô cùng tức giận, cho dù thế nào Âu Hân cũng đã là Đại thiếu phu nhân của Vương gia, lại trong hôn lễ xảy ra chuyện như vậy, 2 người làm sao nuốt trôi cục tức này.
- Hạ Chấn Khương mong ông giải quyết chuyện này cho rõ, đừng làm ảnh hưởng tới mối quan hệ của chúng ta.
Vương Đại soái trầm trầm lên tiếng, dù sao cũng cho thấy là Hạ gia từ đầu đã không đồng ý mối hôn sự này nên để Đồng Âu Hân đến, nhưng khi biết rõ mọi chuyện lại đổ hết chuyện nên đầu cô, ông ở chiến trường mấy cái chục năm lại không nhìn ra được sao. Dù sao cũng phải ở trước mặt mọi người làm rõ để về sau Đại thiếu phu nhân của Vương gia ra ngoài cũng dễ hơn, ông lại nghĩ con bé Hân Hân này yếu đuối nhu mì quá, tuy có cái tốt nhưng đã là giờ nào rồi, với cái tính đó sớm muộn gì cũng bị người ngoài chỉ trỏ, chi bằng ông ở trước mặt mọi người bảo vệ cô như vậy cũng tốt hơn. Nhưng mối quan hệ bạn bè của ông và Hạ Chấn Khương lâu nay vẫn tốt, ông cũng nhẹ nhàng đôi chút.
- Lão Vương, ông yên tâm, chuyện này đúng là lỗi của chúng tôi, tôi xin ở trước mặt mọi người xin lỗi.
Tuy không cam lòng nhưng Hạ lão gia cũng không còn cách nào khác, đắc tội với Vương gia là điều không thể, hơn nữa ông còn đang rất sợ lời đe doạ của Vương Kì Hạo khi nãy.
- Cha à...
- IM MIỆNG, còn chưa đủ mất mặt sao.
Sau khi rời khỏi lễ đường Hạ Doanh mới dám lên tiếng nhưng lại bị Hạ Chấn Khương quát làm cô ta cũng không dám nói tiếp. Hạ Doanh Doanh chưa bao giờ thấy ông giận như vậy.
- Lão gia, ông bớt giận. Tiểu Doanh cũng chỉ vì uất ức nên mới làm vậy, ông đừng khiến con bé sợ.
Kỉ Ái Hà - Hạ phu nhân im lặng từ đầu tới cuối bây giờ mới chịu mở miệng nói. Không phải bà ta hiền lành đức độ gì mà không dám lên tiếng, bà ta chính là mẹ ruột của Hạ Doanh Doanh đã đủ hiểu phần nào bà ta. Bà ta vốn dĩ không lên tiếng vì từ lúc thấy Vương Kì Hạo bế Đồng Âu Hân vào lễ đường đã thấy không thể làm gì được rồi, nếu bà ta cũng tức lên như Hạ Doanh Doanh thì bà ta nào còn là phu nhân quyền quý, đức độ như phật bà trong mắt mọi người nữa. Hạ lão gia tức giận hừ 1 tiếng:
- Bà xem con gái quý của bà bị bà dậy thành cái gì rồi, nếu Âu Hân có làm sao thì cả Hạ gia đều phải chết.
Cả 4 người trong xe im lặng không dám nghĩ tới hậu quả khi đắc tội với Vương Kì Hạo. Đúng lúc này thì RẦM 1 tiếng, chiếc xe Hạ gia mất tay lái đâm vào trụ đèn bên đường.