Ngụy Châu khẽ nhìn sắc mặt cô có chút buồn, anh đưa tay ôm lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi bảo:
"- Ngọc Ngọc, có phải em đang tự dối bản thân mình có phải không? Thật ra là em đã muốn tha thứ cho Ái Tư Lộ rồi đúng không?"
Thiên Ngọc ngước lên nhìn anh khẽ lắc đầu, cô đưa tay ôm lấy eo của anh, nhẹ nhàng dựa vào lòng anh, gương mặt vui tươi trở lại rồi nói:
"- Em đâu có tự dối bản thân mình đâu, em biết mình đang làm cái gì mà! Được rồi, anh lái xe đưa em đến công ty đi, hôm nay em còn phải thu âm ca khúc mới nữa!"
Nói xong, cô nhẹ nhàng buông anh ra, nhanh chóng đi ra ngoài, thấy gương mặt cô giả vờ không sao trước mặt anh, Ngụy Châu cảm thấy rất đau lòng. Anh đứng đó khẽ nhìn vào trong phòng tra khảo rồi thở dài, sau đó anh bước đến chỗ của A Thành, khẽ nói nhỏ vào tai cậu ấy:
"- Cậu đưa Ái Tư Lộ xuống phòng giam bình thường đi! Nói với mọi người một lát 10 giờ vào phòng họp!"
A Thành đưa tay lên tuân lệnh anh, sau đó Ngụy Châu mới nhớ ra một chuyện nên đã quay người lại hỏi A Thành:
"- Hôm qua cậu và Ngụy Niên về biệt thự chính để ra mắt với ba mẹ tôi thế nào rồi? Có thành công không?"
A Thành do dự một hồi, cậu ấy giả vờ với gương mặt khẽ buồn, ngước lên nhìn anh chậm rãi nói:
"- Dạ...chuyện là...ừm..."
Thấy cậu ấy ấp a ấp úng, Ngụy Châu cứ nghĩ không thành công, anh thở dài rồi đặt tay lên vai cậu ấy:
"- Thôi cậu không cần nói nữa đâu. Tôi hiểu rồi mà, ba mẹ tôi từ từ sẽ chấp nhận cậu thôi!"
Nghe xong câu nói này của anh, A Thành đột nhiên cười rất lớn, cậu ấy nhìn anh nghiêm túc rồi nói:
"- Anh hai, em không đùa nữa! Thật ra họ đã biết chuyện của em và A Niên từ lâu rồi, vừa gặp em họ đã thích và chấp nhận em rồi!"
Ngụy Châu đưa tay lên rất muốn đánh A Thành, nhưng lúc này Thiên Ngọc do ở trước cửa trụ sở đợi anh quá lâu nên cô đã vào lại trụ sở tìm anh, gương mặt anh khi biết bản thân bị A Thành lừa cho nên, vừa nhìn thấy cô, anh đã chạy tới nhìn cô với gương mặt ủy khuất:
"- Lão bà, A Thành nó dám chọc anh kìa!"
Thiên Ngọc bất ngờ với vẻ mặt của anh hiện tại, cô khẽ cười thầm, nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu anh, cô nhón chân lên nói nhỏ vào tai anh:
"- A Châu, anh biết bây giờ anh giống con nít lắm không hả?"
Ngụy Châu nghe xong câu nói này của cô, anh liền nhanh chóng thay đổi sắc mặt quay lại bảo A Thành:
"- Cậu nhớ nói mọi người thời gian qua phòng họp, bây giờ tôi đưa chị dâu của cậu về công ty!"
"- Vâng, hai người đi đường cẩn thận!"
A Thành vừa dứt lời, anh đã nhanh chóng nắm tay cô đi ra ngoài. Trên đường đi đến công ty, anh đã quay sang hỏi cô:
"- Vừa nãy em bảo ai giống con nít vậy hả?"
Thiên Ngọc nghe câu nói này của anh có chút đáng sợ, cô nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác nói sang vấn đề khác:
"- Hôm qua Thiên Hào và Tuyết Anh cũng đã thành công rồi, sáng nay Thiên Hào gọi điện bảo Tuyết Anh là mối tình đầu của nó nên buổi xem mắt đã thành công mỹ mãn!"
Ngụy Châu biết cô đang lẩn tránh vấn đề mà mình đang nói, anh thở dài rồi nói với cô:
"- Anh cũng cho em biết một tin này, Cửu Ngạn đồng ý lời tỏ tình của Tô Yến rồi! Mới hôm qua, Tô Yến gọi điện bảo với anh là cậu ấy nhận lời làm người yêu của cô ấy rồi!"
Thiên Ngọc ngạc nhiên nhìn anh, cô đưa tay lên khẽ gái đầu rồi hỏi lại lần nữa:
"- Hả? Cửu Ngạn cậu ấy đồng ý thật rồi sao? Sao em không nghe cậu ấy nói gì hết vậy?"
Ngụy Châu đang lái xe, anh nhanh chóng tấp xe bên đường, khẽ đưa tay ép cô vào thành ghế phụ ở trên xe, miệng nở một nụ cười lưu manh, anh thở một hơi vào tai cô rồi nói nhỏ:
"- Tại sao em lại quan tâm đến Cửu Ngạn như thế? Không lẽ em vẫn còn thích cậu ấy à?"
Thiên Ngọc biết rằng anh đang ghen, cô đưa tay nhéo vào mũi của anh, nhẹ nhàng đưa tay choàng qua cổ anh, mỉm cười nhìn anh nói:
"- A Châu, anh đang ghen à?"
"- Lẽ nào anh không được ghen sao?"
Thiên Ngọc cúi người về phía trước hôn lấy môi anh thật sâu, sau đó dịu dàng nói với anh:
"- Thật ra em muốn Cửu Ngạn nói cho em biết chuyện này để em còn chúc phúc cho cậu ấy và Tô Yến! Mà anh biết tại sao cậu ấy lại đồng ý nhanh chóng không?"
Ngụy Châu gương mặt càng lúc càng đen lại, khó chịu anh buộc miệng nói ra:
"- Sao mà anh biết được chứ? Mà em quan tâm đến hắn ta hoài vậy, em quan tâm anh một chút có được không?"
Thiên Ngọc đưa tay xoa lấy đầu anh, mỉm cười ngọt ngào nói:
"- Được rồi mà, anh có biết vẻ mặt khi ghen của anh đáng yêu lắm không? Sau này, gương mặt đáng yêu này chỉ cho mình em thấy thôi, không được trưng vẻ mặt này cho người khác thấy nữa! Vừa nãy, vẻ mặt này của anh đã cho A Thành thấy rồi, anh tính giải quyết sao đây?"
Ngụy Châu nhanh chóng hôn nhẹ lên trán cô, môi của anh chu lên làm nũng:
"- Lão bà, anh sai rồi! Sau này không dám trưng vẻ mặt này trước mặt người khác nữa!"
Thiên Ngọc mặt đỏ bừng lên khi thấy anh làm nũng, cô nhanh chóng đẩy anh ra rồi nói lắp:
"- Em...em tạm tha cho anh! Anh mau...mau lái xe đến công ty đi, em sắp trễ rồi!"
"- Tuân lệnh lão bà!"
Ngụy Châu lái xe đưa cô đến công ty, Thiên Ngọc vừa bước xuống xe, anh đã cố gắng nắm lấy tay của cô hôn nhẹ lên tay rồi nháy mắt nói:
"- Ngọc Ngọc nhà anh cố gắng làm việc chăm chỉ nha, đừng lười biếng!"
Thiên Ngọc lè lưỡi ra rồi nói với anh:
"- Em mới không lười biếng!"
Vừa dứt lời, Thiên Ngọc nhanh chóng bước vào công ty. Ngụy Châu nhìn theo bóng lưng của cô, anh khẽ mỉm cười rồi nhanh chóng lái xe về trụ sở.
Thiên Ngọc cùng với Trình Nhã và Như Hạ bàn về việc thu âm ca khúc mới, trước khi thu âm, cô phải cố gắng giữ giọng hát của mình sao cho trong trẻo, ngọt ngào. Về phía anh, mọi người trong trụ sở đều đang bàn về việc sẽ xử lí Tư Lộ ra sao, có người đề cử nên xử cô ta thật nặng. Ngụy Châu sau cùng nhớ ra lời nói của cô lúc nãy nên anh đã lên tiếng:
"- Theo tôi thì chúng ta nên giảm nhẹ tội cho cô ta xuống thành 8 năm tù! Vì đây là lần đầu tiên cô ta phạm tội, trước đây nhân thân của cô ta đều tốt, hơn nữa, nhà cô ta cũng vừa bị phá sản! Mọi người thấy tôi đề cử ra vấn đề này có được không?"
A Thành biết rằng anh đang vì cô mới nương tay với Tư Lộ, cậu ấy nhanh chóng lên tiếng:
"- Tôi thấy đề cử này của sếp nghe có vẻ cũng không tồi, mọi người có cảm thấy như vậy không?"
"- Được, tôi cũng thấy không tồi!"
"- Cứ quyết định vậy đi, cho cô ta một con đường sống!"
Mọi người trong trụ sở đều đồng ý vói ý kiến của anh nên đã lập tức đưa ra lời ý kiến. Ngụy Châu thở phào nhẹ nhõm, anh nhẹ nhàng đóng hồ sơ lại rồi nói với mọi người:
"- Được rồi, nếu mọi người không phản đối thì chúng ta tan họp!"
Sau khi mọi người đều ra khỏi phòng họp, A Thành nhìn anh chăm chăm rồi hỏi:
"- Anh hai, có phải anh vì chị dâu mới giúp Ái Tư Lộ không?"
Ngụy Châu chống tay lên cằm khẽ gật đầu đáp lại cậu ấy, A Thành tiếp tục nói:
"- Anh làm điều này cũng đúng! Được rồi, em ra ngoài chuẩn bị đi ăn trưa với A Niên đây! Anh cũng đến công ty đón chị dâu ăn trưa đi!"
Nói xong, A Thành nhanh chóng đi ra ngoài sắp xếp lại hồ sơ. Ngụy Châu khẽ nhìn đồng hồ đã 11 giờ rồi, anh mở bộ quân phục ra, cầm lấy áo khoác nhanh chóng đi ra xe. Đến công ty giải trí Mặc gia, anh mở cửa xe bước xuống đi thẳng vào trong công ty, nhiều người nữ làm trong công ty khi thấy anh bước vào đã la hét lên rất lớn, Thiên Ngọc ngồi gần đó không biết chuyện gì đang xảy ra, cô khẽ đứng lên đi ra ngoài xem thử thì nhìn thấy anh, cô vui mừng nhanh chóng chạy đến chỗ anh rồi hỏi:
"- A Châu, sao anh lại đến đây vậy?"
Ngụy Châu đưa tay lên xoa đầu cô, giọng cưng chiều bảo:
"- Đương nhiên là anh đến đón lão bà của anh đi ăn trưa rồi!"
Một cô ca sĩ tên là Thi Anh vừa mới kí hợp đồng với công ty đã hỏi nhỏ vào tai của nhân viên ở đó:
"- Này, Thiên Ngọc là vợ sắp cưới của Ngụy Châu ca ca à! Tôi nghe anh ấy gọi chị ta bằng lão bà!"
Nhân viên đó nhanh chóng trả lời cô ta bằng giọng khinh bỉ:
"- Đúng thế, chuyện này công ty ai mà không biết! Sao? Cô ganh tỵ à, thuận miệng gọi tên Mặc thiếu bằng Ngụy Châu ca ca luôn sao? Cô không sợ chị Thiên Ngọc sẽ làm gì cô à?"
Thi Anh nhanh chóng đáp lại nhân viên:
"- Tôi có ganh tỵ đâu, nói cho cô biết, lúc trước tôi và Ngụy Châu ca ca thân lắm luôn! Chị ta làm sao mà bằng tôi được, hơn nữa, mắc gì tôi phải sợ chị ta sẽ làm gì tôi chứ!"
Nhân viên ngày càng thấy cô ta tưởng tượng hơi nhiều nên đã cố tình nhắc nhở:
"- Vậy thì tôi chúc cô bảo trọng nha! Nói trước với cô, chị Thiên Ngọc không phải là người dễ chọc vào đâu!"
Thi Anh nghe xong câu này cảm thấy tức lắm nên đã tiến lên phía trước gọi tên anh trước mặt cô:
"- Ngụy Châu ca ca, đã lâu không gặp anh! Em là Thi Anh, anh còn nhớ em không?"
Thiên Ngọc cặp mắt đáng nghi nhìn anh rồi hỏi:
"- A Châu, cô gái này là ai vậy? Anh quen sao?"
Ngụy Châu theo phản xạ nhanh chóng né cô ta, ôm lấy cô vào lòng, nhìn cô ta rồi nói:
"- Cô tên Thi Anh à?"
Thiên Ngọc tưởng anh nói không quen cô ta, đang định buông anh ra thì cô ta nói:
"- Dạ vâng, anh nhớ em là ai sao?"
Ngụy Châu lạnh lùng nhìn cô ta, thật ra gia đình của Thi Anh và gia đình anh là mối quan hệ làm ăn chung, nên cô ta đã thích anh ngay từ lần gặp mặt đầu tiên rồi, Ngụy Châu nhanh chóng nói một câu rất phũ phàng:
"- Cô tên Thi Anh thì sao? Tôi có quen cô sao, ngay cả một chút ấn tượng về cô, tôi còn không biết!"
Thi Anh vẫn không bỏ cuộc, nhanh chóng nói lên lòng mình:
"- Hả? Không phải lúc trước anh và em đều thân lắm sao?"
Ngụy Châu khẽ liếc sang nhìn cô, thấy cô cũng hơi giận rồi, anh nhanh chóng lạnh lùng nói với cô ta:
"- Có sao? Sao tôi lại không nhớ nhỉ? Hay não của cô bị úng nước rồi mới tưởng tượng viễn vông như vậy?"
Thi Anh giả vờ nước mắt rơi xuống, cô ta đi lại gần anh định nắm lấy tay anh thì anh đã kịp thời ôm cô né ra rồi, cô ta bắt đầu nói:
"- Sao bây giờ anh lại đối xử lạnh lùng với em như vậy? Anh còn nói lúc đó lớn lên, anh sẽ cưới em mà!"
Thiên Ngọc nghe xong câu này, liền nhéo thật mạnh vào tay anh, Ngụy Châu cúi người xuống nói nhỏ vào tai cô:
"- Lão bà, em tin anh đi! Những lời cô ta nói đều là bịa đặt mà!"
Tâm trạng của Thi Anh bây giờ đang rất vui vì sắp kéo cô ra khỏi cuộc đời anh, không ngờ, anh lại nói thêm một câu:
"- Tôi có nói cưới cô à? Cô bị ảo tưởng sức mạnh à? Nói năng hồ đồ!"
Thi Anh khẽ liếc sang nhìn cô rồi nói với anh:
"- Có mà, anh không nhớ sao? Anh làm em tủi thân lắm!"
Thiên Ngọc lúc này không để cho anh nói nữa, cô tiến lên phía trước nhìn cô ta cười nửa miệng rồi nói:
"- Cô tủi thân thì kệ cô chứ, mắc gì nói với lão công của tôi! Đây là lần đầu tiên tôi mới thấy trà xanh cao cấp thích giựt chồng sắp cưới của người khác mà đê hèn như cô! Cho cô biết luôn, cô thử tán tỉnh chồng tôi nữa là tôi không để yên cho cô đâu!"