Chương 6: Lễ quốc khánh

Năm năm sau

Hôm nay là ngày lễ quốc khách của nước A, các trường học tư thục đều tổ chức cho học sinh chơi lễ

Mà trước khi chơi lễ, các em học sinh phải lắng nghe các vị lãnh đạo nhà trường phát biểu một tràng dài

Lâm Mật buồn chán ngồi trên hàng ghế thứ hai, thi thoảng cô bé không kìm được che miệng ngáp một cái

Hiện tại Lâm Mật 11 tuổi đang học lớp 6 ở một trường tư thục nổi tiếng, hôm nay trường nàng tổ chức lễ quốc khánh vì là một vị cách cách đến từ thời phong kiến nên được đặc quyền ngồi ở ghế thứ hai, chỉ sau các vị lãnh đạo của trường

Khi đang trong cơn buồn ngủ, nàng nghe thấy tiếng hiệu trưởng nói

“Các em học sinh, hãy vỗ tay chào mừng Tề thiếu soái của Nam Cảng chúng ta”

Bốp... bốp...

Từng tiếng vỗ tay như vũ bão vang lên, khiến Lâm Mật từ trong cơn buồn ngủ tỉnh lại, nàng nghiêng đầu nhìn về phía cửa của hội trường

Nam nhân cao lớn đĩnh đạc, trên người là bộ quân phục uy nghiêm bước từng bước mạnh mẽ đi vào

Lâm Mật dường như cảm thấy ánh mắt của người ấy có dừng trên người nàng vài giây rồi lập tức rời đi, tức khắc sống lưng của nàng trở lên lạnh toát Lâm Mật rùng mình xoay người về chỗ cũ

Thật không ngờ Tề Lực lại ngồi phía trên nàng, hắn chỉ cách nàng một cái vươn tay là có thể chạm vào nhau

Hiệu trưởng mời hắn lên bục phát biểu, khi đứng trước mấy trăm học sinh Tề Lực chỉ nói đúng nột câu duy nhất

“Nam Cảng vô địch, thống trị nước A”

Dưới một tràng tiếng vỗ tay hắn lãnh đạm đi về chỗ ngồi, ai ai cũng ngước mắt nhìn hắn chỉ có Lâm Mật là không, nàng cúi đầu ngắm nhìn bàn tay mình

Lễ tan Lâm Mật nắm tay bạn mình vui vẻ rời đi

Hiệu trưởng đang nói chuyện với Tề Lực, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, ông ngó qua ngó lại

Đến khi nhìn thấy bóng dáng của Lâm Mật, ông liền gọi to

“Học sinh Lâm Mật”

Lâm Mật nghe ai gọi tên mình thì dừng lại, nàng quay đầu thì nhìn thấy hiệu trưởng đang quắc tay với mình, kế bên Tề Lực cũng đang nhìn mình

Lâm Mật căng da đầu đi đến trước mặt hai người

“ Tề thiếu soái, đây là Mật cách cách xuất thân từ thời phong kiến”

“Nếu thời phong kiến vẫn còn con bé chính là cách cách chính hiệu”

Tề Lực nhìn cô bé chỉ cao ngang ngực mình, tóc bết rũ xuống hai bên ngực, bộ đồng phục nữ sinh tư thục váy đen, áo màu xanh nhạt rất hợp với nàng

Tề Lực mỉm cười, mở miệng

“Tôi biết” “Tôi từng gặp cô bé vài lần”

Ánh mắt thâm sâu của hắn nhìn về phía nàng

“Mật cách cách, nói xem phải không”

Lâm Mật ngước đôi mắt to tròn, bất ngờ nhìn nam nhân trước mắt