Chương 47: Phụ Nữ Không Phải Ai Cũng Là Bình Hoa Cả

***

Buổi tối, Bạch Ngôn Hạo sau khi gọi điện cho bạn của anh xong, anh cùng Mạnh Kiên bí mật theo dõi Mạc Văn Kỳ. Đúng như Bạch Ngôn Hạo đoán, Mạc Văn Kỳ quả nhiên đứng sau vụ việc xảy ra trên đoạn đường cao tốc hôm nay, thậm chí còn liên quan đến cả chuyện Ngải Yến của anh vô cớ bị mất tích.

Chuyện đó tạm gác lại, chuyện quan trọng là anh muốn biết Mạc Văn Kỳ sẽ có hành động gì tiếp theo cho mục đích của ông ta, tại sao ông ta làm như vậy, xét về mặt cá nhân, ân oán giữa anh và ông ta chưa đến mức phải ngươi sống ta chết, nếu là trả thù anh, vậy thì ông ta chỉ cần làm cho anh bị mất chức thôi, chứ cần gì phải động đến Ngải Yến của anh.

Ngược lại, ông ta vừa làm hỏng chuyến hàng được vận chuyển từ Thanh Đằng đến trụ sở, vừa khiến Ngải Yến bị mất tích, nhưng dù vậy, anh lại không có một chút bằng chứng nào chứng minh Mạc Văn Kỳ ra tay. Đó cũng là lý do anh và Từ Tân cùng theo dõi ông ta trong buổi tối nay.

“A Hạo, lão thủ trưởng Mạc kia không biết có suy tính gì, tại sao suốt buổi chiều đến giờ, ông ta dường như chỉ chạy lòng vòng quanh thành phố, tôi thấy đây là vòng thứ 8 rồi đấy!!” Mạnh Kiên một bên nói, một bên ngao ngán chỉ lên tòa nhà đối diện với nơi đậu xe của Bạch Ngôn Hạo.

Bạch Ngôn Hạo đương nhiên nghe được lời của Mạnh Kiên nói, anh cũng biết là vậy, nhưng còn có cách khác sao, tuy ngoài mặt anh bình tĩnh đến vậy, nhưng tâm lúc này lại chẳng khác gì sóng đánh, đúng vậy anh lo cho cô gái của anh, khó khăn lắm bọn họ lại mới được bên nhau, lý nào lại phải xa nhau nữa sao, họ còn có thể đợi nhau được bao nhiêu cái mười năm nữa kia chứ?

“Không cần lo, lão ta sẽ có hành động ngay thôi, cậu nhìn xem, tới rồi.” Bạch Ngôn Hạo khẽ hất cằm ra hiệu với Mạnh Kiên. Mạnh Kiên nheo mắt nhìn về hướng chiếc xe đang đậu, đó cũng là xe của Mạc Văn Kỳ, quả nhiên như Bạch Ngôn Hạo nói, buổi chiều lái xe đương nhiên chỉ có Mạc Văn Kỳ, hiện tại có thêm sáu người đàn ông cao to lực lưỡng.

Sau lưng ông ta quả nhiên có thế lực ngầm, Mạnh Kiên và Bạch Ngôn Hạo cùng nhìn nhau rồi không hẹn mà thầm đánh giá.

Chiếc xe của Mạc Văn Kỳ chuyển động ngay khi sáu người đàn ông kia vừa lên xe, một đường chạy thẳng về khu đô thị Nam Sơn thành phố.

Bạch Ngôn Hạo cũng nhanh chóng lái xe bám theo, lần này nhất định phải bắt được bằng chứng buộc tội của lão già kia, anh nghĩ. Vậy nên anh lựa chọn dẫn Mạnh Kiên đi cùng cũng là lựa chọn tốt, vì dù sao cậu bạn của anh cũng là bên cảnh sát địa phương dễ làm việc.

Vừa lái xe, Bạch Ngôn Hạo vừa lấy tai nghe điện thoại gắn vào sau đó gọi cho Thẩm Chấn Hào, giọng có chút gấp," Bác Thẩm, hiện tại con đang lái xe theo Mạc Văn Kỳ đến khu đô thị Nam Sơn, bác có thể điều một ít người cùng đến đó được không?"

“Được, chỉ cần cứu được Ngải Yến, bao nhiêu người ta cũng cho cậu.” Thẩm Chấn Hào bên kia chém đinh chặt sắt nói.

Cuộc gọi kết thúc, Bạch Ngôn Hạo chuyên tâm vào việc theo dõi Mạc Văn Kỳ, chiếc ô tô màu đen do anh lái như ẩn mình vào bóng tối một đường vẫn giữ một khoảng cách vừa đủ với chiếc xe của Mạc Văn Kỳ, mà ông ta lúc này một chút hay biết cũng chẳng có, lại có vẻ như vô cùng tâm đắc với kế hoạch của mình.

***

Khu Đô thị Nam Sơn.

Đây là khu đô thị của một dự án thuộc Mạc thị nằm ở phía Tây thành phố, khu đô thị này đang thi công giữa trừng thì bị bỏ hoang do ở đây công nhân đang thi công thì xảy ra sự cố chết mấy chục công nhân, vụ việc này được Mạc thị dùng tiền bưng bít, tạm thời đã lắng xuống nhưng công trình lại không thể tiếp tục thi công nữa.

Mà cuối cùng nơi này lại trở thành một cứ điểm bí mật của Mạc gia và thế lực ngầm bên ngoài xã hội, nguồn tiền không sạch sẽ cũng được xuất phát từ đây mà ra, mà chủ yếu nhất là buôn người.

Lúc này trời đã dần dà về khuya, nhìn còn chẳng rõ mặt người, Thẩm Ngải Yến lại chẳng hề thấy buồn ngủ một chút nào, mặc dù cô có thể cảm nhận được có tiếng thở đều của người đang ngủ ở ngay bên cạnh cô, có lẽ là mấy phụ nữ bị nhốt trên xe cùng với cô không chừng.

Hai mắt của Thẩm Ngải Yến vẫn đang bị bịt chặt, chỉ có thể cảm nhận qua âm thanh xung quanh. Nhất định cần nghĩ cách thoát khỏi đây, hoặc có thể nhắn tin cho Bạch Ngôn Hạo rằng cô không sao, ít nhất là cô còn sống, có như vậy anh cũng không phải quá mức rối loạn, lo lắng, dẫn đến suy đoán sai sót.

“Có ai không, tôi khát!” Thẩm Ngải Yến lớn tiếng kêu lên, một thanh âm này của cô khiến cả đám phụ nữ nhao nhao tỉnh dậy, rồi lại hoảng sợ mà khóc bù lu bù loa.

“A…cái đám đàn bà khốn này, câm hết cho ông, bằng không ông cắt lưỡi tụi mày.” Một tên đàn ông cao to có đôi mắt hung ác như loài báo bước vào quát lớn, “Câm mẹ hết mồm lại.”

Giọng hắn ồm ồm như báo gầm, khiến đám phụ nữ kia lập tức ngậm lại. Ở đây, tất cả chỉ có Thẩm Ngải Yến là bị bịt mắt, nên cô đương nhiên chẳng nhìn thấy vẻ mặt của tên đàn ông kia, vậy nên cô một chút cũng không sợ, thậm chí còn lạnh giọng, “Mày là cái thá gì mà đòi cắt lưỡi mọi người ở đây, không sợ bóc lịch nhà đá thì hành động thử?”

Tên đàn ông kia nghe được giọng phụ nữ vang lên giữa đám phụ nữ kia, hắn đương nhiên nhận ra người vừa nói là ai, ông chủ cũng đã cảnh cáo hắn là không được động đến người đó, cũng tuyệt đối phải cẩn thận vì người phụ nữ này rất thông minh, nếu như để xổng mắt cô ta, chén cơm của hắn nghĩ thôi cũng chẳng còn.

“Tao khát nước, mọi người ở đây đều khát, nếu đã dám bắt người thì phải chu toàn vào, bằng không chỉ cần tao lên tiếng, ông chủ của mày sẽ sa thải mày, hoặc là mày trốn chui, trốn nhủi, hoặc là mày sống trong nhà đá đến cuối đời.” Thẩm Ngải Yến vẫn một giọng điệu vô cùng bình tĩnh mà hăm dọa. Cô biết bọn người này không dám mở khăn bịt mặt cho cô là vì thứ nhất sợ cô biết được khuôn mặt của bọn họ dù chỉ một lần, lần sau dù có thế nào cô cũng nhận ra, thứ hai nếu cô nhìn thấy, cô sẽ ghi nhớ lại tất cả chi tiết trên đường đi cũng như tại nơi này, chỉ cần cô thoát ra, nơi này sẽ bại lộ.

Bọn cảnh sát cũng nhất định sẽ đánh hơi thấy nơi này qua lời kể của Thẩm Ngải Yến.

Vậy nên đó cũng là lý do mà mấy tên kia lại kiêng dè Thẩm Ngải Yến, một phần vì ông chủ căn dặn, một phần vì người phụ nữ này thật sự thông minh xảo quyệt, tên đàn ông kia lên tiếng có vẻ như thỏa hiệp, “Được, uống nước thì uống nước, làm gì ầm ĩ như thế chứ?” Đoạn hắn quay sang căn dặn một tên đàn em khác, “Mày đi lấy nước cho tụi nó. Nhớ đừng để bị phát hiện, đi nhanh về nhanh.”

Sau khi căn dặn xong, tên đàn ông kia lại nhìn Thẩm Ngải Yến mà đánh giá một lần nữa, hắn làm đại ca giang hồ trên dưới chục năm, lần đầu tiên lại gặp loại phụ nữ như vậy. Không hề sợ sệt, không khóc lóc van xin, thậm chí còn hăm dọa người bắt cóc mình, đúng là thiên kim nhà họ Thẩm có khác, vị hôn thê tương lai của Bạch Thiếu Soái có khác, rất có khí phách…

Thật đúng là không phải phụ nữ nào cũng là bình hoa cả…