Chương 42: Con Rể Ưu Tú



Một tuần sau đó, mọi chuyện trôi qua tưởng như được bình yên, nhưng mọi người kể cả Bạch Ngôn Hạo hay Thẩm Ngải Yến đều không biết, kể từ lần Mạc Văn Kiên bị buộc tội ở quân đội trong sa mạc, hắn ta được cha mình bảo lãnh ra ngoài.

Tại nhà của Mạc Văn Kiên, hắn điện thoại cho cha hắn, lần này không rửa hận với Bạch Ngôn Hạo thì hắn không phải là con trai Mạc gia.

"Cha, cha giúp con lần này đi, con trai thật sự là chịu nhục đủ, tên họ Bạch khốn kiếp đó, hắn ta quá phách lối rồi.’’

Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, rồi một thanh âm trầm khàn nói: “Văn Kiên, con phải biết chuyện lần này là con sai, nếu không phải con là con trai ta, con nghĩ con có thể dễ dàng thoát khỏi tay bọn chính phủ sao?”

“Cha, con biết. Nhưng cha xem, hắn ta chỉ là một tên chỉ huy không quân quèn, lấy cái gì mà bắt con trai cha vào tù chứ, con không phục, nếu cha không giúp con, con sẽ tự mình nghĩ cách, con tuyệt sẽ không bỏ qua mối nhục này.”

“Văn Kiên, được rồi, loại chuyện này con cứ để ta ra mặt, ta đương nhiên sẽ không để con trai ta chịu nhục oan uổng như vậy, đối đầu với Mạc gia chúng ta, tên Bạch Ngôn Hạo kia gan cũng to lắm.”

“Vậy con chờ tin của cha.” Mạc Văn Kiên nói rồi cúp máy, hai mắt híp lại, lần này tuyệt đối sẽ không tha cho Bạch Ngôn Hạo, còn có Thẩm Ngải Yến kia nữa, có mắt như mù, lại đi đâm đầu chọn Bạch Ngôn Hạo, nếu vậy thì đừng trách Mạc Văn Kiên hắn tiễn cô ta đi cùng tên khốn Bạch Ngôn Hạo kia.



Cùng lúc đó, nhà riêng của Thẩm Ngải Yến.

Bạch Ngôn Hạo đang cùng Thẩm Ngải Yến nấu bữa tối. Hai người dự định cuối tháng này sau khi lô hàng ở công ty cô hoàn thành, giao đến trụ sở quân đội nơi Bạch Ngôn Hạo làm việc, sau đó anh được nghỉ phép thì cả hai sẽ đi đăng ký kết hôn.

Dự tính là như vậy, nhưng vẫn phải chờ mọi việc ổn định, lô hàng kia hoàn thành không chút mảy may gì, bọn họ mới an tâm kết hôn được.

Thẩm Ngải Yến bê tô súp đặt lên bàn nói: “Hạo à, cuối tháng lô hàng anh đặt ở công ty em sẽ hoàn thành, đúng là quá tốt.”

“Ừ, anh cũng mừng vì may mà kịp tiến độ, vợ anh làm cái gì cũng xuất sắc.” Anh cười đáp.

Thẩm Ngải Yến ngồi đối diện với Bạch Ngôn Hạo, bỗng nhiên cô nhớ tới một chuyện liền nói: ""Hạo à, anh còn nhớ Mạc Văn Kiên, hắn được bảo lãnh ra rồi, tội hắn cố tình làm hỏng vật tư của chính phủ chưa được thành lập chính thức, hắn chỉ bị phạt hành chính thôi, Mạc gia đã đứng ra đền bù thiệt hại rồi."

“Em đang lo lắng điều gì?” Bạch Ngôn Hạo nghiêm túc hỏi, nhưng sau đó anh mới nói: “Không phải anh không biết chuyện đó, Mạc gia ở thành phố này, dù thế lực không có mặt mũi như cha của em, nhưng bản thân Mạc Văn Kỳ, ông ta dù gì cũng là đổng sự trưởng, đối đầu với ông ta thì đồng nghĩa với việc phía sau lưng anh phải có một thế lực cao hơn ông ta. Mà ông ta lại còn là cấp trên của anh, anh không muốn vì loại chuyện này làm liên lụy em, để anh giải quyết là được.”

Thẩm Ngải Yên nhìn Bạch Ngôn Hạo, “Hạo, em biết anh không muốn cha em nghĩ anh là người này nọ, nhưng em cũng không để mặc chồng em bị ai ức hϊếp, đặc biệt là lão họ Mạc kia, nếu ông ta dám làm khó anh ở trụ sở, em sẽ không bỏ qua cho ông ta.”

Bạch Ngôn Hạo có chút buồn cười nhìn cô vợ của anh, quen biết yêu nhau cả mười năm, lần đầu tiên anh nghe được lời hứa bảo vệ người yêu của cô gái này. Cảm giác trong tim ấm áp rất nhiều, với anh mà nói, làm một người đàn ông mà lại để cho người phụ nữ che chở, vậy thì mặt mũi anh để chỗ nào, huống hồ, anh lăn lộn trong quân đội cả mười năm mới đến được cái vị trí này, bấy nhiêu đó cũng không phải để chơi đùa, không phải kẻ nào muốn đùa bỡn anh trong lòng bàn tay là đùa bỡn được.

Đυ.ng đến anh, hay Ngải Yến, anh tuyệt sẽ cho kẻ đó nếm quả đắng.



Thẩm gia.

Thẩm Chấn Hào đang ngồi hút thuốc trong thư phòng, từ lúc ông chấp nhận hôn sự giữa con gái mình và Bạch Ngôn Hạo, trong lòng ông luôn suy tính rất nhiều. Bản thân Bạch Ngôn Hạo là chỉ huy quân đội, dù yêu con gái ông nhiều đấy, nhưng làm sao có thể 24/24 mà chăm sóc cho con gái ông đây?

Tỉ như chuyện xảy ra một tuần trước, chuyến tham quan kia suýt nữa xảy ra chuyện, đang nghĩ đến đây, bỗng quản gia bên ngoài cửa lên tiếng: “Ông chủ, có điện thoại bên Mạc gia gọi tới, là Mạc thủ trưởng.”

Thẩm Chấn Hào khẽ nhướng mày. Mạc Văn Kỳ?

Lão già đó gọi cho ông làm gì?

Lẽ nào lại là vì chuyện của Bạch Ngôn Hạo, chuyện kia ông cũng đã giúp ông ta che giấu một chút rồi, còn muốn làm gì, nếu như để cho Ngải Yến con gái ông biết ông giúp đỡ con trai lão ta nhẹ tội, không biết chừng nó từ ông luôn cũng nên.

"Mang vào đây cho tôi.’’ Thẩm Chấn Hạo đặt tẩu thuốc xuống, nói vọng ra bên ngoài với lão quản gia.

Điện thoại được mang vào, Thẩm Chấn Hào cầm lên, nói: “Mạc thủ trưởng tối rồi còn gọi đến, là muốn chúc ngủ ngon cho bạn già tôi à.”

“Cũng không có gì, chuyện là tôi có điều muốn nói cho anh biết, lão Thẩm à…” Bên kia đầu giây Mạc Văn Kỳ ngừng một lát, thở dài nói: “Ài… Lão Thẩm, chuyện này thật khó nói, chuyện là Trụ sở quân khu chuẩn bị nhập một lô hàng từ công ty Thanh Đằng.”

“Là công ty con gái tôi à?” Thẩm Chấn Hào mày hơi cau lại khi nghe chuyện lại liên quan đến con gái ông, suy đoán Mạc Văn Kỳ lại muốn giở trò gì sao?

“Đúng vậy, là Lô hàng từ bên công ty Ngải Yến, mà lần này Bạch chỉ huy đứng ra lãnh trách nhiệm cho hạng mục đó, tôi cử cậu ta đi làm, nhưng ông biết đấy, tuần trước công ty Ngải Yến đến quân doanh tham quan, Văn Kiên nhà tôi cũng đến đó với tư cách là kỹ sư kiểm tra kỹ thuật, thật không nghĩ Bạch Ngôn Hạo vậy mà lại giở trò vu oan cho nó, nếu không có anh, con trai tôi cũng không biết ra sao.”

Thẩm Chấn Hào vẫn chưa hiểu được câu nói vòng vo của Mạc Văn Kỳ, ông thẳng thắn hỏi: “Vậy ý ông là gì, muốn tôi giúp ông hại con rể tôi, hay là làm phật lòng con gái tôi? Tôi giúp con trai ông một lần, xem như đã trả lại ân tình năm đó cho ông rồi. Lần này thì không thể được.”

Bên kia Mạc Văn Kỳ có chút kinh ngạc, không tin lắm vào tai ông ta, tại sao Thẩm Chấn Hào lại nghiêng về phía Bạch Ngôn Hạo, chẳng phải ông ta ghét tên đó lắm sao, nếu vậy ông ta làm sao lợi dụng được Thẩm Chấn Hào, mượn tay ông ta lật đổ Bạch Ngôn Hạo và Thẩm Ngải Yến đây chứ?

“Chuyện này…”

Thẩm Chấn Hào cười lạnh, ý đồ của Mạc Văn Kỳ quá rõ ràng rồi. Ông lạnh nhạt nói: “Lão Mạc, chúng ta già rồi, con rể tôi từng nói, chúng ta chẳng còn bao cái mười năm nữa mà tranh chấp với người trẻ tuổi, tôi khuyên ông một câu, Bạch Ngôn Hạo không phải người ông nên dây vào, hơn nữa, nói cho ông biết, ông bạn à, dù ông là bạn thân của tôi, nhưng hạnh phúc của con gái tôi vẫn là quan trọng nhất, Bạch Ngôn Hạo là người nó chọn, cũng là con rể ưu tú mà tôi chọn rồi, đυ.ng vào chúng nó đồng nghĩa với việc đối đầu với tôi, là bạn hay là địch, Mạc thủ trưởng suy tính cho chu toàn.”

Dứt lời Thẩm Chấn Hào nặng nề cúp điện thoại, lấy tẩu thuốc rít một hơi rồi nhả khói, ân oán của giới trẻ, ông chẳng muốn tham gia nữa, có chăng nếu nhúng tay vào, thì hai bàn tay ông lần này sẽ bảo vệ thật chặt cái hạnh phúc cho con gái của chính ông.

Không để bất cứ kẻ nào cướp đi hạnh phúc duy nhất của Ngải Yến, con gái bảo bối của ông…