Chương 30: Đột Phá Giới Hạn Từ Lâu

Bên ngoài sa mạc gần về chiều, gió thổi lạnh thấu xương, Bạch Ngôn Hạo thân thể cắn rắn, trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, mặt không đổi chạy đến nơi huấn luyện đã đặt hàng rào kẽm gai cắt đó không xa.

Đúng năm mươi vòng trườn dưới đất vượt qua hàng rào kẽm gai.

Gió thì lạnh thấu xương, bão cát đầy trời xâm nhập vào làn da Bạch Ngôn Hạo, phía trên lưng mỗi lần vô thức gồng lên để trườn qua dưới hàng rào kẽm gai là bị xé rách nát, máu tươi cũng bị cào rỉ ra.

Sau ba mươi lần như vậy, lưng áo của Bạch Ngôn Hạo căn bản bị máu rỉ đỏ ngẫm hết ra ngoài, nhìn đến kinh hãi, binh sĩ nhìn thấy không khỏi hoảng hồn. Nhìn thôi cũng thấy rất đau.

Tuy đau đớn, nhưng Bạch Ngôn Hạo vẫn không rên một tiếng, chỉ nghiêm chỉnh thực hiện nốt hai mươi lần còn lại.

Mạc Văn Kỳ ngồi trong lều trại, ngoài mặt nhàn nhã hút thuốc, kỳ thật ông ta lại đang nghiêm túc xem xét khả năng nghị lực của Bạch Ngôn Hạo.

Trườn hết lần thứ năm mươi, cả người Bạch Ngôn Hạo mệt lử, toàn thân nóng hầm hập, mồ hôi trên lưng hòa lẫn với máu rỉ ra, ngấm hết ra bên ngoài quân phục. Anh đi một đường đến lều của Mạc Văn Kỳ.

Mạc Văn Kỳ biết Bạch Ngôn Hạo đi vào, lại làm bộ như đang ngủ, hoàn toàn không ngó ngàng đến anh.

Bạch Ngôn Hạo bên ngoài, lớn tiếng báo cáo vào bên trong, “Thủ trưởng, tôi đã trườn dưới rào kẽm gai năm mươi lần.”

Bên trong không lên tiếng đáp lại, Bạch Ngôn Hạo biết Mạc Văn Kỳ vẫn chưa ngủ.

Hồi lâu, Mạc Văn Kỳ trầm giọng, “Tôi vẫn chưa thấy cậu nghiêm túc, cậu thực hiện một lần nữa đi.”

Bạch Ngôn Hạo siết chặt hai nắm đấm, Mạc Văn Kỳ vén cửa lều đi ra, nhìn Bạch Ngôn Hạo đánh giá, “Sao vậy, có vấn đề gì?”

Bạch Ngôn Hạo nhìn Mạc Văn Kỳ, không nói gì lại quay đầu đi nhanh tới hàng rào kẽm gai.

Quả nhiên Mạc Văn Kỳ không có đoán sai, thể lực và sức chịu đựng của Bạch Ngôn Hạo không phải người thường, hắn thật sự rất ngoan cường.

Năm mươi vòng trườn kẽm gai lại hoàn thành, lần này Bạch Ngôn Hạo không duy trì nổi nữa, cảm giác đau buốt từ trên lưng anh cũng không cảm nhận được nữa, khuôn mặt có chút tái nhợt, anh một lần nữa đi đến lều của Mạc Văn Kỳ.

Ông ta lần này nghiêm túc đánh giá Bạch Ngôn Hạo, phải biết là có bao nhiêu kiên trì và can đảm cùng nghị lực mới hoàn thành một trăm vòng trườn dưới kẽm gai như thế chứ.

“Thủ trưởng, như ngài muốn, tôi đã hoàn thành một trăm vòng.” Bạch Ngôn Hạo chống đỡ nói.

“Được rất tốt. Không hổ là người tôi chọn, cậu đúng là đã vượt qua chính mình, đột giới hạn cho phép của một quân nhân từ lâu. Tôi rất khâm phục cậu.” Mạc Văn Kỳ vỗ vỗ vai Bạch Ngôn Hạo khen ngợi.

Bạch Ngôn Hạo lúc này nào còn tâm trí nghe được lời này của Mạc Văn Kỳ, đầu óc anh lúc này chợt trống rỗng, trước mắt mọi thứ trở nên mờ ảo…

Anh chỉ nhớ trước khi hai mắt khép lại, có nhiều người gọi anh, làm đầu đau nhức. Lúc tỉnh lại đã là hai ngày sau.

Bên ngoài vậy mà chuẩn bị cho một cuộc thực chiến.

Tất cả quân sĩ lực lượng không quân, hải quân đều dàn ngang thành từng hàng. Máy bay và xe tăng tung hoành ngang dọc.

Bạch Ngôn Hạo vội vang tuột khỏi giường, trong lều, thay giày, thay quân phục, rất nhanh sau đó lao ra bên ngoài, cùng nhập vào hàng ngũ sĩ quan. Lần trước bị phạt, đến ngất, nên Mạc Văn Kỳ không để anh tham gia lần thực chiến này.

Bạch Ngôn Hạo bất mãn. Nhưng lại rất khâm phục vị thủ trưởng này. Thời gian huấn luyện vừa qua, dù gần như chết đi sống lại, nhưng tất cả binh sĩ trong quân doanh gần như thay da đổi thịt.

Giờ khắc này nhìn đến binh sĩ dưới cấp của mình, Bạch Ngôn Hạo cũng không lộ ra vẻ mặt đanh thép nữa. Anh đã nghĩ đợi lần này hoàn thành nhiệm vụ, anh nhất định sẽ hét lớn với mọi người rằng, “Các cậu làm rất tốt.”

Trước khi leo lên phi cơ để chiến đấu, Bạch Ngôn Hạo trong đầu nhủ thầm, “Nhất định phải thắng lợi, mang thành tích về khoe với Ngải Yến của anh.”

Trên bầu trời sa mạc rộng lớn, hai bên đội hình bắt đầu giao chiến. Ác liệt trên không trung. Máy bay ở hai bên ném bom, từng tiếng nổ trên không ầm ầm dữ dội.

Mạc Văn Kỳ ngồi ở lều chỉ huy quan sát chặt chẽ diễn biến trận thực chiến, một chi tiết cũng không bỏ qua, ông thật sự rất lo lắng.

Bạch Ngôn Hạo quả là kỳ tài hiếm gặp, ông thật sự rất ấn tượng với anh.

Chiến cơ do Bạch Ngôn Hạo điều khiển là một chiến cơ màu đen bạc, là chiến cơ do anh nghiên cứu động cơ và chế tạo, như là một đứa con tinh thần của anh vậy.

Trận chiến trên không kéo dài nửa giờ đồng hồ, máy bay địch lần lượt bị phi cơ của Bạch Ngôn Hạo khống chế. Anh nhìn tình hình trước mắt mình, ý cười đầy trong mắt, vô cùng tự hào.

Nhưng sau đó nguy hiểm lại phát sinh. Một cánh phi cơ của anh đột nhiên phát nổ. Rất nhanh một luồng khí áp lực cực lớn ập vào khoang lái. Bạch Ngôn Hạo nháy mắt tiếp xúc với áp lực cực lớn kia, chợt lạnh thấu xương, hai tay cũng lập tức đông cứng.

Mạc Văn Kỳ nhìn chằm chằm màn hình, hai tay siết chặt, “Bạch Ngôn Hạo, cậu không được xảy ra chuyện đâu.”

Tiếng chỉ huy viên vang lên trong bộ đàm bên tai của Bạch Ngôn Hạo, lệnh cho anh nhảy dù.

Thân thể Bạch Ngôn Hạo lạnh đến thấu xương, nhưng anh vẫn bình tĩnh, hạ thấp ghế ngồi, cố gắng giữ thăng bằng còn lại của Phi cơ. Ở mức độ này, nhảy dù tuyệt đối không thích hợp, chỉ có thể từ từ hạ cánh.

Mọi người bên dưới nín thở nhìn chiếc phi cơ từ từ hạ cánh cho đến khi nó an toàn hạ cánh tiếp đất an toàn.

Cabib mở ra, Bạch Ngôn Hạo thở phào, đúng là quá nghuy hiểm. Binh sĩ bên dưới vội vây quanh hỏi thăm Bạch Ngôn Hạo, Mạc Văn Kỳ cũng có mặt.

Ông cười vỗ vai anh, mắt đầy tự hào, “Cậu làm tốt lắm.”

Lúc này Bạch Ngôn Hạo mới phát hiện dưới chân một cỗ đau nhức truyền đến. Nhân lúc mọi người còn đang vui mừng anh rời đến lều trại, kéo ống quần lên kiểm tra, vậy mà bị một vệt cắt lớn, máu túa ra.

Mạc Văn Kỳ đã để ý đến phản ứng này của Bạch Ngôn Hạo, ông trực tiếp đi vào lều, nói: “Cậu nên đến bệnh viện đi.”

Bạch Ngôn Hạo nhìn ông ta, “Cũng không phải vết thương gì lớn, không nhất thiết phải vào bệnh viện.”

“Tôi đặc xá cho cậu.” Mạc Văn Kỳ ôn hòa nói xonh ông liền cười, “Lần này cậu lập công, sau khi chữa ở bệnh viện, cho cậu nghỉ 7 ngày phép.”

Bạch Ngôn Hạo vừa nghe xong câu kia, trong lòng cao hứng, bảy ngày vậy là có thể đưa Ngải Yến đi chơi được rồi, nói đứng hơn là anh có thời gian ở bên cô nhiều hơn.

Bạch Ngôn Hạo đứng dậy, thẳng lưng, động tác chào cờ, “Cảm ơn thủ trưởng.”

Mạc Văn Kỳ nghe câu cảm ơn kia, trong lòng cũng cao hứng, rõ ràng ông ta lâu rồi chưa có cao hứng như lúc này…