Chương 2: Bạch Thiếu Soái Bẻ Cong Nam Nhân



Miền bắc thành phố S. Tại một sa mạc rộng lớn, khí hậu khắc nghiệt đang đàn áp mọi thứ sinh vât đang cố tồn tại ở đây.

Lúc này thanh âm từ một thiếu soái không quân dung mạo vô cùng anh tuấn sở hữu đôi mắt sắc bén, lạnh lùng ra lệnh, “Xuất phát!”

Ngay lập tức, mười mấy chiếc máy bay chiến đấu gào thét lao về phía cuối chân trời, việc huấn luyện dùng đạn thật tập kích bất ngờ ở tầm xa ở khu vực không quân thuộc bộ chỉ huy không quân cũng chính thức bắt đầu. Đây không phải là một lần tập huấn đơn thuần, mục tiêu của bọn họ là sa mạc rộng lớn xa hơn ngàn dặm. Nơi ẩn chứa đầy trời tên lửa đạn đạo chặn đường, ra đa điện tuừ làm nhiễu sóng, càng tiến vào khu vực mục tiêu, sẽ chỉ có những trận đấu kịch tính giữa không trung đầy hung hiểm.

Thiếu soái không quân một mình lái một chiếc máy bay chỉ huy toàn bộ biên đội tấn công, trực tiếp lao về khu vực tên lửa đạn đạo kia.

“Tăng tốc đi.”

Mệnh lệnh của vị thiếu soái này ngay lập tức như một quả bom hạng nặng ở bên tai các phi công không quân đang đợi mệnh lệnh.

Trong phút chốc, máy bay của vị thiếu soái và mười mấy chiếc máy bay khác của biên đội không quân bằng tốc độ tên lửa lao về phía mục tiêu, ầm ầm từng đợt nổ lớn vang lên, cát xa mạc bay mù mịt, mục tiêu nhanh chóng bị phá tan…

Giai đoạn thứ nhất của nhiệm vụ lần này đã bước đầu hoàn thành, thiếu soái lúc này mới đi xuống khỏi máy bay của anh, trước cả mấy chục cặp mắt của biên đội không quân, khuôn mặt của vị thiếu soái lúc này có bao nhiêu là anh tuấn, lạnh lùng, mang theo chút ngang ngạnh.

Điển trai cực kỳ.

Vị thiếu soái tuấn tú phong độ này không ai khác chính là Bạch Ngôn Hạo, anh ngập ngũ vào 10 năm trước, hiện tại đã là chỉ huy một binh đoàn không quân của nước A.

“Thiếu soái, tập huấn bước đầu đã hoàn thành.” Một biên đội trưởng bước lên báo cáo tình hình cho Bạch Ngôn Hạo.

Bạch Ngôn Hạo gật đầu, "Rất tốt, tối nay các cậu được nghỉ một giờ, hết một giờ chúng ta tiếp tục luyện tập.

"Thiếu soái, anh nắm chắc bao nhiêu phần thắng trong tập huấn lần này?’’ Tiểu đội trưởng kia bạo gan hỏi.

Bạch Ngôn Hạo hiếm thấy lại nhếch khóe môi cười rất có lực sát thương, trả lời cấp dưới vô cùng hào sảng, “Mười phần!”



Đến tối, buổi diễn tập rốt cục cũng hoàn thành, tất cả bộ đội tham gia diễn tập quân sự đều ra ngoài dựng lều cắm trại.

Trong lều chính, Bạch Ngôn Hạo đang ngồi một mình, một dạng khá mệt mỏi, bên ngoài gió lạnh buốt rít gào từng cơn, rét buốt.

Chợt từ phía ngoài, Từ Tân vén cửa lều của Bạch Ngôn Hạo Lên thấy anh đang ngồi bên trong, ở trần, lòng đột nhiên căng thẳng, giọng nói đầy quan tâm hỏi: “Chỉ huy, anh bị thương rồi?”

Bạch Ngôn Hạo khẽ nhướng mày nhìn gương mặt có chút ngại ngùng của Từ Tân. Chỉ hỏi ngược lại, “Cậu nhìn tôi giống bị thương lắm à?”

“Dạ không…” Từ Tân ngại ngần đáp: “Tại em thấy anh ở trần, tưởng anh đang băng bó vết thương.”

“Cậu thả mành cửa lều xuống, hoặc cậu đi vào, hoặc đi ra ngoài.” Bạch Ngôn Hạo nhàn nhạt nói, đang ở trần hứng gió lạnh thật khiến người ta không chịu nổi.

Từ Tân chọn đi vào, trên tay cậu cầm thêm môt cái chăn mỏng. Bạch Ngôn Hạo thấy vậy, lộ ra ngạc nhiên trong mắt, liền hỏi: “Từ Tân, cậu sợ nửa đêm bị tập kích nên chạy qua lều tôi ngủ cùng à?”

“Không, không phải đâu, tại…tại…em sợ anh bị lạnh, nên đem thêm chăn cho anh thôi.”

Bạch Ngôn Hạo nhếch khóe miệng, cười một cái, anh tuấn ngời ngời, sâu xa hỏi: “Cậu hối lộ cấp trên?”

Từ Tân cười ngây ngô như trẻ con, “Sao có thể vậy chứ? Anh hiện tại chính là chỉ huy của bọn em, nhiệm vụ tác chiến còn nhờ anh chỉ dạy bọn em rất nhiều, để ai lạnh cũng không để anh bị lạnh.”

Bạch Ngôn Hạo hừ cười một tiếng, giọng cũng trầm lạnh, “Không cần, cậu cầm về lều của cậu đi, tôi không cần, người nào cũng có của người đó.”

Từ Tân vấn cố chấp, “Anh Hạo, chẳng phải anh còn thua bọn em về cái khả năng chịu lạnh sao…anh nên…”

“Được rồi…mau cầm về, đây là lệnh, đừng để tôi lập lại, bằng không ngày mai, cậu chạy quanh khu tập huấn này 20 vòng cho tôi.”

Từ Tân câm nín ngay lập tức, lủi thủi về lều của cậu ta, kết quả lại bị đồng bọn trêu chọc cho một trận…



Một tuần sau, nhiệm vụ diễn tập cuối cùng cũng kết thúc thành công.

Bởi vì biểu hiện xuất sắc, Bạch Ngôn Hạo lại được lãnh đạo khen ngợi không ít, đồng thời duyệt cho anh nghỉ năm ngày phép. Từ Tân lúc này được phân phó nhiệm vụ là lái xe đưa Bạch Ngôn Hạo về.

Ngồi trên xe, Bạch Ngôn Hạo lười biếng tựa đầu vào ghế, đôi mắt nhìn chăm chăm phía trước, trong ánh mắt kia hoàn toàn là mệt mỏi không giấu được.

“Anh Hạo, tại sao anh lại đi nhâp ngũ vậy?” Từ Tân vừa lái xe vừa hỏi.

Nhưng là đợi mãi vẫn không nghe thấy câu trả lời của Bạch Ngôn Hạo, Từ Tân lúc này mới liếc sang, ai ngờ thiếu soái chỉ huy cao cao tại thượng của cậu ta đã ngủ mất tiêu từ lúc nào.

Người nghiêng về một phía ghế phụ, đầu tựa hết ra về sau, lộ ra góc cằm hơi giơ lên, một gương mặt phô trương đến từng góc cạnh rõ ràng…

Đẹp trai không thể tả… Từ Tân suýt xao…

Cậu ta còn nhớ gần 5 năm trước, lúc bản thân cậu ta vừa nhập ngũ, Bạch Ngôn Hạo được chuyển tới làm chỉ huy đoàn của bọn họ. Vừa nhìn thấy Bạch Ngôn Hạo, tất cả ánh nhìn của bọn họ đều như bị mê hoặc bởi chàng trai khôi ngô, nhan sắc bất phàm này.

Ở người chỉ huy này, cả bọn đều được chứng kiến tận mắt tài năng quân sự và tố chất của một chỉ huy, trình độ không quân cực kỳ giỏi, nếp sống của anh vô cùng văn minh, hơn nữa lại nề nếp trật tự kỷ luật không ai bằng, mà lại trong mỗi lần ở trụ sở hay trên sân diễn tập, suy nghĩ của người chỉ huy này còn vững vàng hơn cả bàn thạch.

Từ Tân còn nhớ rất rõ cái lần đầu tiên được Bạch Ngôn Hạo chỉ dẫn trên sân tập, tim của cậu ta nhảy lên loạn xạ, lại còn hồi hộp, khi bị anh nhìn thẳng, cảm giác thật mẹ nó giống như thiếu nữ bị trai đẹp tròng ghẹo, trêu chọc.

Cho đến hiện tại, Từ Tân vẫn chưa quên được cảm xúc mà bản thân cậu ta suýt bị bẻ cong ấy…

Xấu hổ chết!

Không chỉ cậu ta không thôi, mà trong nguyên cả binh đoàn không quân kia cũng vậy, nhiều anh chàng thực hâm mộ Bạch Ngôn Hạo, ước mình tài giỏi bằng một nửa anh cũng được…

Bạch Ngôn Hạo lúc này ngủ say, khóe môi bất chợt cong lên một nụ cười, mê hoặc vô cùng, Từ Tân lại được dịp nhãn mắt…

Cậu ta không dám nhìn Bạch Ngôn Hạo đang ngủ mà thần thái cũng câu người soái ca đến vậy, đưa tay xoa trán một cái, chuyên tâm lái xe…

Lòng than thở, tên chỉ huy này, Bạch thiếu soái của bọn họ đó, thật sự có thể bẻ cong bọn nam nhân luôn đấy trời…