Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiều Quang Đến Chậm

Chương 73: Phụ thân đại nhân ghen tị

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 73: Phụ thân đại nhân ghen tị

Editor: Ha Ni Kên

Y như lời tiểu nha hoàn Băng Lục, mấy ngày tiếp theo, Lê Kiều đều lấy cớ bị bệnh trốn trong phòng không đi học. Đám người Tứ cô nương nhận ra rằng Kiều Chiêu lợi hại vô cùng nên cũng không dám ho he gì. Đại cô nương Lê Kiểu tạm thời cũng coi như an phận. Cuộc sống thường nhật của Kiều Chiêu bình yên nhàn nhã trôi qua.

Mỗi ngày nàng đều đến thỉnh an các vị trưởng bối đúng giờ, nghe phụ thân đại nhân kể chuyện, nhàn hạ dạy nha hoàn chơi cờ. Ngày qua ngày nhẹ nhàng êm ả. Chẳng mấy chốc đã tới ngày đến am Sơ Ảnh.

Trời mới tờ mờ sáng, Kiều Chiêu đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi ngay ngắn bên bàn trang điểm nhìn A Châu chải đầu cho nàng từ trong gương.

Tiểu cô nương không cần chải tóc cầu kỳ phức tạp, A Châu thông thạo vấn cho nàng song nha kế, vừa lấy trong hộp nữ trang một đóa hoa hồng đính trân châu ướm thử lên búi tóc thì thấy Kiều Chiêu nhướn mày.

A Châu tâm tư tinh tế, thấy vậy thì biết điều cất đóa hoa hồng đính trân châu vào trong hộp.

Lúc này Băng Lục lao vào, gương mặt đỏ bừng do chạy vội, cầm một đóa hoa đinh hương hỏi Kiều Chiêu: "Cô nương có thấy đẹp không?"

Một chuỗi hoa trắng nho nhỏ vẫn còn đọng hơi sương, hương thơm thơm ngát thanh lịch.

Kiều Chiêu nhẹ nhàng nói: "Đẹp lắm."

Băng Lục nghe xong gương mặt cười rạng rỡ, lấy ra hai chuỗi hoa đinh hương tươi mơn mởn cài lên đầu Kiều Chiêu.

Thiếu nữ trong gương mặt mày như họa, chuỗi hoa bé nhỏ màu trắng bao quanh búi tóc đen nhánh như gỗ mun, khiến nốt ruồi son nơi mi mắt trong giây lát trở nên rực rỡ muôn phần.

A Châu đứng yên chờ Kiều Chiêu phân phó.

Kiều Chiêu xoa cằm: "Cứ để như thế này đi."

Thanh điểu bất truyền vân ngoại tín

Đinh hương không kết vũ trung sầu*

*Dịch nghĩa: qua áng mây chim không truyền tin tới, hương hoa đinh hương đọng lại trong không khí khi mưa tạnh làm lòng trĩu nặng thêm buồn. (Trích trong bài "Hoán khê sa kỳ 2 – Sơn Hoa Tử" của Lý Cảnh)

Hoa đinh hương ấy vậy lại soi thấu tình cảnh của nàng bây giờ.

Băng Lục xòe làn váy màu hồng thướt tha trên người: "Cô nương, hôm nay nô tỳ mặc có đẹp không?"

Thiếu nữ trẻ tuổi vận bộ váy màu sắc như vậy càng tô đậm nét tươi trẻ thanh xuân, Kiều Chiêu gật đầu, thành thật khen từ tận đáy lòng: "Rất đẹp."

Băng Lục thở hắt một hơi: "Cô nương thấy đẹp là tuyệt rồi. Cứ nghĩ đến việc đi đến am Sơ Ảnh, nô tỳ chẳng biết phải mặc thế nào mới ổn."

Kiều Chiêu vừa bước ra ngoài, vừa thong thả nghe tiểu nha hoàn líu lo bên tai, chẳng hề có chút mất kiên nhẫn nào.

Chủ tớ hai người đi đến phòng chính của Nhã Hòa Uyển trước để thỉnh an Hà thị.

Hà thị đã chờ sẵn ở đó từ khi nào. Vừa nhìn thấy bóng Kiều Chiêu đôi mắt sáng bừng lên, đứng vội dậy đi về phía nàng rồi nắm chặt tay nàng: "Chiêu Chiêu, hôm qua con ngủ ngon không?"

"Ngủ rất ngon ạ." Ánh mắt Kiều Chiêu lướt qua đôi mắt thâm quầng của Hà thị, mắt hơi chớp.

Hà thị ngượng ngùng: "Cứ nghĩ đến việc hôm nay con đi am Sơ Ảnh, nương lại trằn trọc cả đêm. Lúc thì sung sướиɠ vì Chiêu Chiêu của nương được đi gặp Vô Mai sư thái, khi thì lại lo lắng nhỡ đâu con lại làm sư thái không hài lòng."

Kiều Chiêu nghe xong cảm thấy ấm áp trong lòng, nhẹ tay nắm lấy bàn tay của Hà thị, nhẹ giọng trấn an: "Nương yên tâm, không phải con đã từng gặp sư thái rồi sao?"

"Phải, phải rồi. Chiêu Chiêu đã gặp rồi." Hà thị lấy lại tinh thần, kéo Kiều Chiêu ra ngoài: "Chúng ta mau đi thỉnh an lão phu nhân."

Mẹ con hai người vừa bước ra khỏi phòng thì thấy Lê Quang Văn đứng ở trong viện.

Ánh ban mai nhẹ nhàng buông xuống, đổ lên tấm áo choàng sắc xanh của Lê Quang Văn. Dáng người ông cao lớn, như được một vầng sáng ôm ấp, khiến cho Hà thị cảm thấy thời gian mấy chục năm qua không hề chảy qua người nam nhân này. Bộ dạng của ông vẫn y như lần đầu tiên bà nhìn thấy.

"Lão... lão gia hôm nay không đi đến nha môn ư?" Vừa nhác thấy bóng Lê Quang Văn, tất cả răng nanh móng vuốt đều bị Hà thị giấu tiệt đi không còn dấu vết gì hết, chỉ còn lại câu từ lộn xộn hỗn loạn.

Lê Quang Văn lặng yên một lúc rồi mới nói: "Hôm nay là ngày hưu mộc."

Ánh mắt của ông bỏ qua Hà thị, chiếu thẳng vào người Kiều Chiêu.

Chiêu Chiêu là con trai thì tốt biết bao, như vậy ông có thể đem theo người bất cứ lúc nào, lúc nào thích có thể xem nó chơi cờ hoặc viết chữ. Tiếc là lại là phận nữ nhi, tự dưng Hà thị nằm không lại được hưởng hết.

Lê Quang Văn bất mãn liếc nhìn Hà thị một cái.

"Ai cha, hưu mộc à, hưu mộc thì thật tốt ..." Hà thị trở nên căng thẳng, nói năng lộn xộn không biết chính bản thân mình đang nói cái gì.

Kiều Chiêu không thể nghe tiếp, hỏi ngay Lê Quang Văn: "Phụ thân có việc gì ạ?"

"À, vi phụ nghe nói hôm nay con đi bái kiến Vô Mai sư thái?"

"Vâng ạ."

Lê Quang Văn gật gù, vẻ mặt rất nghiêm túc trấn an nữ nhi: "Không cần căng thẳng quá, tuy trước đây Vô Mai sư thái có thân phận công chúa chi tôn, nhưng giờ đã xuất gia rồi, dù thế nhân có thấy thế nào, bà ấy cũng chỉ là một người xuất gia thôi."

Kiều Chiêu nhoẻn miệng cười: "Nữ nhi đã biết, con không căng thẳng đâu."

Không căng thẳng?

Lê Quang Văn đơ miệng, một bụng lý lẽ an ủi khích lệ đã được chuẩn bị kỹ càng tự

dưng không có chỗ nào để đặt.

Khuê nữ nói như vậy ý là không cho phụ thân ông có cơ hội an ủi dỗ dành à?

Kiều Chiêu im lặng nhìn ông.

Tại sao nàng lại cảm thấy phụ thân đại nhân đang căng thẳng?

"Không căng thẳng là tốt rồi, vi phụ có việc phải xuất môn." Vừa nghe tiểu nhị ở tiệm sách cổ nói rằng hôm nay thư trai hội cho ra một cuốn thoại bản mới, đúng lúc ông muốn mua thêm một quyển.

*Thư trai hội: thư viện, phòng đọc sách

Lê Quang Văn cũng không để ý Hà thị, nói qua loa với Kiều Chiêu xong thì quay người đi ra cửa. Hình như nghĩ ra cái gì đấy liền xoay người lại, trịnh trọng nói: "Chiêu Chiêu, ở am Sơ Ảnh nếu không thoải mái thì lần sau cũng không cần đi tiếp đâu."

Ông không cần dựa vào khuê nữ để thăng quan tiến chức. Soạn sách sử ở Hàn Lâm Viện việc ít nhàn hạ vô cùng, tuy rằng bổng lộc không nhiều lắm, ngày thường cũng không dư dả gì, nhưng cũng may là ngoài việc thỉnh thoảng mua vài cuốn thoại bản, ông cũng chả tiêu gì nhiều. Còn về phần Hà thị, bà ấy có tiền, chẳng cần ông phải lo, mà ông cũng không lo nổi.

Kiều Chiêu ngẩn người, mím môi nhoẻn miệng cười: "Nữ nhi hiểu ạ."

Lúc này Lê Quang Văn mới thực sự an lòng, thong thong thả thả đi mất.

Hà thị đứng lặng ở đó hồi lâu không nói nổi câu gì.

Kiều Chiêu giơ tay nắm tay Hà thị: "Nương, chúng ta đến Thanh Tùng đường đi."

Trong lúc cha mẹ nói chuyện, tùy tiện chen vào cũng không phải phép.

Dẫu cả hai người đều tốt đẹp lương thiện, cũng không có nghĩa là sẽ phù hợp sống cùng nhau.

Ví dụ như Hà thị và Lê Quang Văn trước mắt, ví dụ như nguyên Đại Trưởng Công Chúa và tổ phụ.

Một chữ tình, quả thật làm con người ta phiền não không thôi.

Kiều cô nương chưa từng động lòng với bất kỳ nam nhân nào cảm thán.

Đặng lão phu nhân đã chờ Kiều Chiêu từ sớm, vừa thấy nàng bước vào vội nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới. Thấy nàng vẫn mặc một bộ trắng trong thuần khiết như cũ, chỉ có một chuỗi hoa đinh hương khoe sắc cài trên tóc, nhưng lại khiến cả người toát ra vẻ tươi đẹp.

Đúng rồi, dung mạo Tam nha đầu thừa hưởng từ Hà thị, là cô nương nổi bật nhất ở cả hai phủ Đông Tây. Tiểu cô nương mặc một bộ quần áo trắng thuần đơn điệu, nhưng lại phù hợp không nói nên lời.

Đặng lão phu nhân tự phân tích hộ tôn nữ, nhìn sang Băng Lục theo sát sau lưng nàng, lòng tươi sáng hẳn lên.

Nha hoàn này cả người diện một bộ váy hồng, trông rất vui mừng.

"Chuẩn bị ổn thỏa rồi chứ?" Đặng lão phu nhân vẫy tay gọi Kiều Chiêu tới gần.

Kiều Chiêu tiến đến nhún người thỉnh an.

"Chuẩn bị thỏa đáng rồi ạ."

Thực ra thì hoàn toàn không cần chuẩn bị cái gì cả, đem người đi là được rồi.

Không lẽ cả cái phủ này từ trên xuống dưới chỉ có mình nàng là không khẩn trương sao?

Đặng lão phu nhân không hiểu tại sao hành xử y hệt Hà thị và Lê Quang Văn, kéo tay nàng dặn dò vài câu rồi lại giục nàng nhanh chóng xuất môn.

Lúc này Thanh Quân mới bước vào, bẩm báo: "Lão phu nhân, Hương Quân bên Đông phủ sai người đến nói là đã chuẩn bị xe ngựa đầy đủ cho Tam cô nương rồi ạ."

Đặng lão phu nhân rút lại nụ cười, thản nhiên nói: "Truyền lời của ta cho người bên Đông phủ, là Tam cô nương đã xuất môn rồi."

Chả nhẽ Tây phủ không có nổi một cỗ xe ngựa?

Hừ, xe ngựa là xe ngựa của Tây phủ, tôn nữ cũng là người Tây phủ. Cái vị Hương Quân bên Đông phủ tính tình bac bẽo kia, về sau tốt nhất là tránh càng xa càng tốt!

Cứ như vậy, Kiều Chiêu ngồi trên chiếc xe ngựa nhỏ của Tây phủ xuất môn, đi thẳng tới Đại Phúc Tự.

Chương 74: Tiểu sa di