Chương 70 : Huynh muội
Edit & Beta: Ha Ni KênÁnh mắt Tiết lão phu nhân đảo qua người Thiệu Minh Uyên, cảm thấy nhẹ cả lòng.
Thiệu Minh Uyên chào Tiết lão phu nhân.
Lúc này Tiết lão phu nhân mới nhìn thấy khăn tay đặt trên vai chàng, sắc mặt thay đổi, hỏi: "Hầu gia bị thương ư?"
Nếu tin tức Quan Quân Hầu đến phủ Thượng Thư rồi bị thương truyền ra ngoài, phủ Thượng Thư sẽ bị người đời lên án.
Thiên hạ chỉ muốn nhìn cảnh anh hùng hy sinh quên mình, nào ai muốn thấy cảnh thân nhân anh hùng oan ức không cam? Dù Thiệu Minh Uyên có thể dùng một mũi tên đoạt mạng Chiêu Chiêu, Kiều Mặc cũng không thể lấy kiếm đâm trúng Thiệu Minh Uyên được.
"Xin ngoại tổ mẫu yên tâm, không có gì đáng ngại hết."
"Tất cả chỉ vì Kiều Mặc quá xúc động, mong Hầu gia thứ lỗi."
"Là nhờ cữu huynh rộng lượng, không so đo cùng Minh Uyên."
"Hay là Hầu gia ở lại hàn xá bôi thuốc dùng cơm rồi hẵng về?"
Trước mặt Tiết lão phu nhân, Thiệu Minh Uyên vẫn cúi nửa đầu, thái độ vô cùng cung kính: "Ngoại tổ mẫu không cần lo lắng, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không chảy máu nữa rồi. Minh Uyên còn có việc, không làm phiền mọi người."
Lúc nãy khi ở chính đường, tất nhiên chàng nghe được đằng sau bình phong có người.
Mặc dù chàng tin tưởng gia phong phủ Thượng thư trong sạch, cô nương của quý phủ cũng sẽ không làm ra những cử chỉ thất lễ, nhưng chàng muốn ngăn chặn tất cả mọi chuyện ngay từ lúc chưa có gì xảy ra.
Thiệu Minh Uyên kiên quyết không đổi nên Tiết lão phu nhân đành mặc chàng đi về.
Bên kia Mao thị nghe bà tử bẩm báo xong liền cầm chén trà lên nhấp một ngụm, tràn đầy hứng thú hỏi: "Biểu công tử làm Hầu gia bị thương mà Hầu gia không hề trách tội chút nào?"
Bà tử gật đầu liên tục: "Vâng. Đâu chỉ là không hề trách tội, lão nô thấy Hầu gia chính là đánh không đáp trả, mắng không cãi lời."
Mao thị nhìn xuống, nghịch mấy miếng ngọc trong tay, lẩm bẩm nói: "Như vậy tức là Hầu gia rất áy náy với biểu công tử?"
Không phải kẻ vô tình máu lạnh, như thế thì càng lý tưởng. Chỉ cần đầu óc không điên rồ như phủ Tĩnh An Hầu tự dưng đưa con dâu đến phương Bắc rồi đẩy mọi chuyện thành ra như vậy, Quan Quân Hầu chắc chắn sẽ không bạc đãi thê tử của mình.
"Gọi Đại cô nương đến đây." Mao thị cân nhắc lớn bé rồi phân phó nha hoàn đang đứng bên cạnh.
Nha hoàn đi rồi quay về trong chốc lát, bẩm báo: "Phu nhân, Đại cô nương không có ở trong viện, Nhị cô nương nói rằng Đại cô nương đang đi tản bộ ở hậu hoa viên."
Tản bộ ở hậu hoa viên?
Sắc mặt Mao thị chợt đổi, cao giọng: "Ra hậu hoa viên tìm!"
Đúng là nha đầu không làm người khác bớt lo, làm gì có chuyện đi tản bộ ở hậu hoa viên, tất nhiên là đi tìm Kiều Mặc rồi!
Tại Thính Phong cư, Kiều Vãn từ từ tỉnh lại.
"Đại ca?" Tiểu cô nương nhanh chóng ngồi dậy, mờ mịt nhìn xung quanh: "Cái kẻ xấu xa kia đâu rồi?"
Kiều Mặc giơ tay xoa đầu Kiều Vãn: "Đại ca đã nói rồi, sau này không được gọi như thế."
"Nhưng đã gϊếŧ tỷ tỷ thì còn lâu muội mới gọi hắn là tỷ phu!" Tiểu cô nương cảm thấy tủi thân vô cùng.
Bé không hay có dịp ở cùng tỷ tỷ. Nhưng mỗi lần tỷ tỷ hồi kinh đều mang theo mấy món đồ chơi rất thú vị từ Gia Phong, nắm tay nhóc dạy nhóc vẽ tranh.
Tỷ tỷ còn có thể gảy một bản nhạc rất hay, thổi một khúc sáo du dương...
Tỷ tỷ tốt đẹp như vậy, lại bị cái tên khổng lồ kia gϊếŧ. Hắn thật sự là kẻ tồi tệ!
Tiểu cô nương ngửa đầu, nắm lấy ống tay áo của huynh trưởng vẻ mặt rất tự đắc: "Đại ca, cái kẻ xấu kia cũng không lợi hại như mọi người nói đâu. Muội chỉ đấm một cú là hắn đã bị chảy máu rồi!"
Kiều Mặc nhìn ấu muội mà không biết làm thế nào, trong lòng nhớ đến Đại muội.
Không ngây thơ hồn nhiên như Tiểu muội, từ nhỏ Đại muội đã rất thông minh, luôn bình tĩnh thản nhiên với mấy thứ tầm thường dễ làm chúng hài tử hoảng sợ, như thể chẳng có gì có thể làm rối loạn tâm trí của muội ấy. Nhưng cũng có lúc trước mặt ngươi thân như bọn họ, muội ấy bộc lộ sự nghịch ngợm của mình.
Năm ấy khi hồi kinh, muội ấy bắt chước chữ của tổ phụ viết một phong thư lừa chàng đến Đại Phúc Tự. Dù chàng nhìn ra nét chữ của muội ấy nhưng vì không nỡ làm muội ấy thất vọng, chàng vẫn đến.
Bây giờ nhớ lại cái ngày hôm ấy, Kiều công tử vẫn cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Bình thường khi trước mặt một cô nương, chàng luôn giữ một khoảng cách tôn trọng và cư xử lịch thiệp, cũng không thấy có gì khó khăn. Nhưng đến ngày hôm ấy chàng mới hiểu được, hóa ra một cô nương thì không đáng sợ, cái đáng sợ chính là một đám cô nương!
Chàng vất vả chạy trốn, suýt nữa rơi mất cả giày, còn bị Đại muội đứng một bên xem náo nhiệt chê cười một hồi lâu.
Kiều Mặc tưởng như nhìn thấy bộ dạng nghịch ngợm cười khúc khích của tiểu cô nương thông minh tuyệt vời kia đối với chàng, khóe miệng không khỏi cong lên.
Kiều Vãn ngạc nhiên, liền lấy tay vẫy vẫy trước mặt Kiều Mặc, ngây thơ nói: "Đại ca, huynh cười!"
Từ cái ngày gặp hỏa hoạn, bé chưa từng thấy nụ cười nở trên môi của Đại ca. Đặc biệt cái ngày tin tức Đại tỷ qua đời truyền đến, bé lén nhìn thì thấy Đại ca yên lặng ngồi cả một đêm, cũng không động đến chút đồ ăn nào.
"Đại ca, huynh nghĩ đến Đại tỷ sao?"
Mỗi khi tỷ tỷ hồi kinh, Đại ca cười nhiều hơn so với bình thường rất nhiều.
Có lúc bé cũng cảm thấy hơi ghen tị, nhưng bé biết, tỷ tỷ và Đại ca mới là huynh muội ruột thịt, hơn nữa tuổi tác cũng xấp xỉ, cũng hiểu biết hơn bé rất nhiều.
Kiều Mặc khôi phục tinh thần, lấy tay khẽ vuốt bàn tay mềm mại của ấu muội, thấp giọng thì thầm: "Đúng vậy."
Chàng nhớ Đại muội, chàng nhớ đến cha mẹ người thân, chàng nhớ đến nơi gọi là nhà mà không còn cách nào quay trở về kia.
Kiều Vãn rúc vào người Kiều Mặc, thở dài: "Muội cũng nhớ tỷ tỷ."
Dù thế nào thì phủ Thượng Thư cũng không phải là nhà của hai người.
"Biểu ca---" Từ bên ngoài truyền đến giọng nói của một cô nương trẻ tuổi.
Kiều Mặc dắt Kiều Vãn đi ra ngoài.
Khấu Tử Mặc đứng ở trong viện, vẻ mắt lo lắng.
Kiều Mặc đi xuống bậc cuối cầu thang, vẻ mặt nhã nhặn: "Đại biểu muội tìm ta có chuyện gì ư?"
Bên trái gương mặt chàng bị bỏng nên bị hủy hoại hoàn toàn, đủ để khiến cho mấy vị cô nương nhát gan thét chói tai. Nhưng chàng đứng trong viện như vậy, thần sắc vẫn bình thản ung dung, tựa như không hề bị chuyện hủy dung ảnh hưởng tới.
Ánh mắt của Khấu Tử Mặc vẫn dịu dàng như vậy, không hề có điểm khác thường. Ngay khi thấy Kiều Mặc thì sự lo lắng trong đôi mắt ấy dịu hẳn lại: "Muội nghe nói Quan Quân Hầu tới gặp biểu ca nên đến xem sao."
Giọng điệu của nàng rất thân thiết, khi nói chuyện thì hai tai đỏ ửng, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản.
"Hầu gia đã đi rồi, không có chuyện gì xảy ra hết."
"Thế thì tốt rồi, vậy muội đi trước." Khấu Tử Mặc vươn tay về phía Kiều Vãn: "Vãn biểu muội, Nhị biểu tỷ của muội tìm về vài chiếc khuôn thêu cho tỷ, muội có muốn đi xem chút không?"
"Có chứ." Kiều Vãn buông tay Kiều Mặc: "Đại ca, muội đến chỗ Đại biểu tỷ đây."
"Đi đi, nhưng nhớ phải ngủ trưa nhé." Kiều Mặc dịu dàng dặn dò.
Tuy chàng và Kiều Vãn là huynh muội, nhưng ở cùng một viện vẫn có điểm không thích hợp, Kiều Vãn ở nơi khác.
Kiều Vãn vẫy tay chào Kiều Mặc, đi về chỗ Khấu Tử Mặc. Hai người vừa vào cửa liền thấy Mao thị chờ sẵn ở đấy.
"Nương đến đây có chuyện gì à?" Khấu Tử Mặc hơi ngạc nhiên.
Mao thị liếc nhìn Kiều Vãn một cái rồi nói với Khấu Thanh Lam đang nháy mắt liên tục với Khấu Tử Mặc: "Thanh Lam, con đưa Vãn biểu muội ra hoa viên chơi đi."
Khấu Thanh Lam bày vẻ lực bất tòng tâm với Khấu Tử Mặc, giơ tay về phía Kiều Vãn: "Vãn biểu muội, đi ra hoa viên chơi cùng Nhị biểu tỷ đi. Bây giờ còn có hồ điệp đấy, chúng
ta bắt bướm nhé?"
Kiều Vãn yên lặng nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng đáp: "Vâng."
Bé thấy không hay, không vui. Nhưng làm sao có thể không đi được?
Tiểu cô nương ngoan ngoãn đi theo Khấu Thanh Lam ra ngoài, trong lòng buồn bã nghĩ: nếu vẫn còn nhà thì tốt biết bao.
Chờ đến khi trong phòng không còn ai, Mao thị mới hỏi nữ nhi: "Tử Mặc, con lại đến Thính Phong cư à?"