Chương 69 : Không quênEdit & Beta : Ha Ni Kên
Thiệu Minh Uyên đứng thẳng tắp như cây tùng, chẳng hề lung lay.
Khánh ma ma hoảng sợ kêu: "Biểu công tử, không thể ---"
Trường kiếm đến gần ngay trước ngực Thiệu Minh Uyên, Kiều Mặc hơi biến sắc rồi hướng lên trên vài phân.
Mũi kiếm sắc bén đâm vào bả vai Thiệu Minh Uyên, Kiều Mặc rút thanh kiếm ra, máu cũng theo đó mà tuôn chảy. Trong khoảng khắc, dòng máu tươi chảy cuồn cuộn nhuộm đỏ áo bào trắng của chàng.
Đôi mắt đẹp đẽ thanh tịnh của Kiều Mặc có điểm hờn giận, thanh âm càng lạnh lùng: "Vì sao ngươi không tránh?"
Thiệu Minh Uyên không đáp.
"Là vì ngươi biết ta sẽ không gϊếŧ ngươi?"
Kiều Mặc nắm chặt trường kiếm trong tay, thấy Thiệu Minh Uyên trầm mặc không nói, đột ngột ném thanh kiếm nhiễm máu lên trên mặt đất, bùng nổ cơn tức giận: "Thiệu Minh Uyên! Khi ngươi bắn mũi tên ấy, ngươi cũng chắc chắn rằng thiên hạ sẽ chỉ tán thưởng ngươi công tư phân minh, đại nhân đại nghĩa có phải không? Ngươi chắc chắn rằng cho dù có là người thân của thê tử ngươi thì cũng chỉ có cách tha thứ cho ngươi có phải không?"
Lời nói của Kiều Mặc đầy đanh thép, từng tiếng từng tiếng dội lại.
Bả vai âm ỉ nhức nhối làm sắc mặt của Thiệu Minh Uyên hơi tái đi. Nhưng chàng vẫn không hề để lộ ra ngoài mặt.
Lời chất vấn này được đặt ra, cuối cùng Thiệu Minh Uyên mới mở miệng: "Ta chưa từng nghĩ như thế."
"Chưa từng nghĩ như thế nào?"
"Ta chưa từng nghĩ đến cái nhìn của thiên hạ dành cho ta. Cũng chưa từng nghĩ người thân của thê tử sẽ tha thứ cho ta." Thiệu Minh Uyên hạ mắt, giọng nói cô quạnh: "Cái gì ta cũng chưa từng nghĩ đến."
Chàng không giải thích gì thêm. Kiều Mặc nhìn qua, chàng nhìn lại, đôi mắt đen sâu thăm thẳm trong suốt vô tư vô cùng.
Hai nam nhân nhìn nhau một hồi lâu.
Cơn giận bùng nổ của Kiều Mặc vơi bớt phần nào: "Ngươi đi đi."
"Linh cữu của Kiều thị sẽ để cúng bảy bảy bốn chín ngày, cữu huynh có muốn đi gặp nàng lần cuối không?"
Kiều Mặc lắc đầu: "Không cần. Đại muội chắc cũng không muốn ta nhìn thấy bộ dạng sau khi qua đời của muội ấy. Đến ngày hạ tang muội ấy thì ta sẽ đi."
"Vậy cữu huynh, Thiệu Minh Uyên xin cáo từ." Thiệu Minh Uyên ôm quyền hành lễ, quay người đi ra ngoài.
"Thiệu Minh Uyên." Kiều Mặc gọi chàng từ phía sau.
Thiệu Minh Uyên dừng lại, xoay người, thái độ cung kính: "Cữu huynh còn có chuyện gì ư?"
Ánh mắt Kiều Mặc dừng lại trên bả vai đẫm máu của chàng: "Băng bó vết thương lại đi."
Thiệu Minh Uyên ngẩn ra, rất biết nghe lời mà gật đầu: "Được."
Chút vết thương ấy chàng cũng không để ý, nhưng hiện giờ đúng là ai ai cũng nhìn chằm chằm vào chàng, nếu truyền ra tin tức chàng bị cữu huynh đâm bị thương thì sẽ gây phiền toái cho cữu huynh.
Thiệu Minh Uyên đi theo Kiều Mặc vào chính phòng.
Khánh ma ma lo sợ sẽ có thêm chuyện gì xảy ra bèn vội vàng chạy đi báo tin cho Tiết lão phu nhân.
Kiều Mặc bị hủy dung, dung mạo khϊếp sợ, hạ nhân hầu hạ chỉ có một gã sai vặt.
Thiệu Minh Uyên cũng không có gì phải che giấu nhưng chàng vẫn uyển chuyển từ chối sự giúp đỡ của gã sai vặt. Chàng tự mình xé một góc áo bào trắng, thuần thục băng bó vết thương bằng một tay. Sau đó chàng thay ra y phục trắng thuần gã sai vặt đưa cho, bình tĩnh đi ra ngoài.
Kiều Mặc nhìn thấy nam tử một thân áo trắng tuấn dật xuất trần, thở dài một tiếng rồi hỏi: "Thiệu Minh Uyên, ngươi có biết khuê danh của muội muội ta không?"
Thiệu Minh Uyên mím môi mỏng.
Chàng đang chinh chiến ở phương Bắc thì vội vàng bị triệu về kinh để thành thân cùng Kiều thị. Đúng ngày đại hôn thì quân giặc bất ngờ xâm nhập vào nội địa Đại Lương khiến chàng phải vội vã trở lại phía Bắc. Như thế thì làm sao mà biết được khuê danh của Kiều thị.
Chàng cũng từng viết thư nhà, kín đáo hỏi. Nhưng thư nhà từng phong từng phong gửi về như đá ném xuống sông, Kiều thị cũng không gửi lại cho chàng lời nào.
"Ngươi nhớ cho kỹ, tên muội ấy có một chữ "Chiêu", chữ "Chiêu" trong "Hiền giả dĩ kì chiêu chiêu, sử nhân chiêu chiêu"."
Kiều Chiêu ---
Thiệu Minh Uyên thì thào cái tên này trong lòng, gật đầu với Kiều Mặc: "Ta đã nhớ kỹ."
"Nhớ kỹ là được rồi." Kiều Mặc cười nhẹ nhàng nhưng trong lòng lại đau thương khôn cùng.
Chàng thừa nhận, Thiệu Minh Uyên thực sự là một nam tử xuất sắc. Nếu không phải tạo hóa trêu ngươi thì vô cùng xứng đôi với muội muội. Có lẽ sau này cuối cùng hắn sẽ cưới một thê tử mới, cùng nữ tử khác đồng cam cộng khổ, cùng nhau đến lúc đầu bạc răng long.
Tưởng tượng như vậy thực sự khó mà bình tâm được.
Kiều Mặc nhắm mặt rồi mở ra, kiên định nhìn Thiệu Minh Uyên: "Thiệu Minh Uyên, muội muội của ta là một cô nương tốt, ngươi không được phép quên."
Thiệu Minh Uyên chỉ cảm thấy đau xót trong lòng, giống như có cây búa gõ vào đầu trái tim, trịnh trọng nói: "Vĩnh viễn không bao giờ dám quên."
Tất nhiên chàng biết nàng là một cô nương tốt.
Ngày ấy nàng đứng trên trường thành, rõ ràng là rơi vào hang hùm miệng sói, thế nhưng lại chẳng có chút chật vật sợ hãi nào, giống như thuộc hạ dũng cảm nhất của chàng lúc lâm trận.
Chàng giơ tay đoạt mạng cô nương tốt như vậy, đoạt đi mạng sống của thê tử chàng, cũng đoạt đi cơ hội được trải qua những ngày tháng yên ổn bình thản của chính chàng.
Cổ họng của Thiệu Minh Uyên nóng rát đến cháy bỏng, giọng nói càng khàn đặc: "Cả cuộc đời này của Minh Uyên cũng chỉ có một thê tử là Kiều Chiêu. Thỉnh cữu huynh yên tâm."
Chàng lại ôm quyền thi lễ lần nữa, xoay người nhanh chóng rời đi.
Kiều Mặc há hốc mồm.
Ý của chàng không phải như vậy.
Ý Thiệu Minh Uyên vừa nãy là gì cơ?
Cả đời này chỉ có mình thê tử là đại muội là ý gì cơ? Chả nhẽ hắn lại nguyện thủ thân vì đại muội? Cả đời này không lấy vợ nữa?
Kiều Mặc cảm thấy phỏng đoán này hết sức kỳ quặc, nhưng hành động và lời nói của người vừa rời đi kia lại làm chàng cảm thấy tin tưởng vài phần.
Kiều Mặc đứng ở trên bậc thang, mặc kệ gió thổi trên gương mặt đã bị hủy hoại của mình, một lúc sau mới thì thào nói thầm: "Hà tất gì phải làm vậy."
Chàng quay người định tiến vào phòng thì truyền đến giọng một bé gái từ phía sau: "Đại ca-"
Kiều Mặc khôi phục tinh thần, tươi cười nhìn bé gái vừa chạy tới nơi: "Vãn Vãn, sao bây giờ lại chạy đến đây?"
Bé gái còn nhỏ tuổi, xinh xắn dễ thương động lòng người, vẫn còn nét trẻ con trên gương mặt, là ấu muội của Kiều Mặc, Kiều Vãn.
"Đại ca, muội nghe nói Thiệu Minh Uyên tới tìm Đại ca, có phải vậy hay không?"
"Muội phải gọi hắn là tỷ phu."
"Tỷ phu cái gì cơ chứ, hắn không phải tỷ phu của muội! Người đâu rồi?" Kiều Vãn ngó nghiêng xung quanh.
"Vừa đi rồi."
"Muội đi tìm hắn!" Kiều Vãn nói xong thì sợ huynh trưởng ngăn cản, xách váy lên chạy như bay.
Kiều Mặc nhấc chân muốn đuổi theo. Nhưng nghĩ đến bộ dạng kinh hãi muốn chết của hạ nhân phủ Thượng Thư mỗi khi nhìn thấy chàng thì xoay người bước vào phòng, lấy mạng che đầu.
Kiều Vãn lao đi như gió, nhác thấy bóng dáng một nam tử xa lạ phía trước liền kêu lớn: "Đứng lại!"
Thiệu Minh Uyên hơi dừng chân, xoay người lại.
Bé gái vừa chạy tới chỉ cao đến thắt lưng Thiệu Minh Uyên, ngửa cổ hỏi: "Ngươi là Thiệu Minh Uyên à?"
Thiệu Minh Uyên ngồi xổm xuống, giọng điệu ôn hòa: "Đúng vậy."
"Đồ xấu xa, ngươi gϊếŧ tỷ tỷ của ta, ta phải thay tỷ tỷ báo thù!" Kiều Vãn trợn trừng hai mắt, nắm bàn tay lại rồi đấm nam tử cao lớn trước mặt.
Trùng hợp thay, nắm đấm ấy lại đánh trúng vào bả vai bị thương của Thiệu Minh Uyên, máu tươi lập tức thẫm ướt y phục.
Y phục trắng trơn, vết máu rõ ràng, trong nháy mắt liền tràn ra như một đóa hoa đẫm máu. Kiều Vãn thu tay lại ngẩn cả người.
Bé chỉ đấm một cú mà đã đả thương vị Đại Tướng quân bách chiến bách thắng trong truyền thuyết ư?
Kiều Vãn cúi đầu nhìn bàn tay của chính mình.
Trên mu bàn tay có một vệt máu đỏ sẫm.
Tiểu cô nương cảm thấy trước mắt choáng váng, lung lay suýt ngã.
Gay go rồi, bé bị chứng sợ máu!
Kiều Vãn cả người lảo đảo, tưởng như sắp ngã xuống mặt đất thì giữa chừng được một đôi tay to lớn mạnh mẽ đỡ lấy.
Thiệu Minh Uyên ngẩng đầu, phân phó bà tử đứng bên còn đang sững sờ: "Cõng biểu cô nương đi."
Bà tử kia là người mà Mao thị phái đến để thăm dò tính huống. Biết được thân phận của nam tử trước mắt, tất nhiên không dám trái lời, vội vàng cõng Kiều Vãn.
Thiệu Minh Uyên đứng thẳng dậy, ý bảo bà tử đi theo chàng, đi đến nửa đường thì gặp Kiều Mặc.
"Cữu huynh, không hiểu vì sao lệnh muội lại ngất xỉu."
Kiều Mặc liếc nhìn vết máu trên bả vai Thiệu Minh Uyên, trong lòng hiểu rõ.
"Không cần lo lắng, muội ấy mắc chứng sợ máu."
Thiệu Minh Uyên ngẩn người.
Nếu biết trước thì chàng sẽ tránh.
"Vết thương của ngươi ---"
"Không có gì đáng ngại hết, chỉ là một chút máu thôi, che qua là được rồi." Thiệu Minh Uyên lấy một chiếc khăn tay trắng noãn đặt lên bả vai. Sau khi nói lời từ biệt với Kiều Mặc thì chàng đi về căn phòng tiếp khách của Tiết lão phu nhân, được nửa được thì gặp Khánh ma ma và Tiết lão phu nhân vội vàng đi tới.
Chương 70 : Huynh muội