Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiều Quang Đến Chậm

Chương 56: Lê Kiểu chịu giáo huấn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 56: Lê Kiểu chịu giáo huấn

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Đều đã qua rồi.

Kiều Chiêu dựa vào vòng tay của Đặng lão phu nhân, cảm thấy ấm áp trong lòng.

Có một số việc đã qua, có một số việc không thể nào qua nổi.

Dù thế nào thì việc nàng có thể tỉnh lại trong thân thể của Lê Chiêu là một điều may mắn.

"Tổ mẫu, cháu không sợ đâu." Nàng ngồi thẳng người, cười với Đặng lão phu nhân.

Tiểu cô nương mười ba tuổi như nụ hoa tầm xuân hé nở, vẫn còn vương những non nớt trên gương mặt ngây thơ.

Đặng lão phu nhân nhìn cháu gái nhỏ ngay trước mắt mình cười tươi không chút sợ sệt. Nét ngang ngược, sự thô tục, những vẻ không tốt dường như đã mất hẳn trong nụ cười ấy.

Bà chưa bao giờ thực sự đôi co cùng đứa nhỏ này, nhưng không hề nghĩ sẽ có một ngày đứa nhỏ này lại trở nên tốt đẹp đến như vậy.

Tốt đẹp vượt xa những mong muốn của bà. Dù cho những phu nhân nhà cao cửa rộng sẽ không bao giờ chọn đứa nhỏ này làm con dâu vì con bé từng bị bắt cóc, bà vẫn sẽ luôn cảm thấy như vậy.

"Chiêu Chiêu à, về sau cháu có thể xuất môn. Có điều cháu vẫn không nên đến lớp nữ học ở Đông phủ thì hơn."

Kiều Chiêu bình thản nói : "Tổ mẫu, cháu vẫn muốn đi học."

Đặng lão phu nhân nghĩ nàng chưa hiểu bèn giải thích: "Hôm nay cháu làm rất tốt, ai cũng phải trầm trồ. Nhưng Lê Kiều thì lại mất hết danh tiếng rồi. Về sau nếu cháu vẫn tiếp tục đến lớp nữ học ở Đông phủ, e là sẽ có người thấy không thoải mái."

Kiều Chiêu cười nói: "Cháu hiểu lời của tổ mẫu, có điều cháu tin rằng Hương Quân vốn là người khoan dung độ lượng, nhất định sẽ không làm khó dễ một tiểu cô nương như cháu đâu."

Nàng không thể không đến Đông phủ.

Ngoại tổ phụ của nàng là Hình Bộ Thượng Thư. Vị Đại lão gia bên Đông phủ kia là Hình Bộ Thị Lang. Nói cách khác, Lê phủ và phủ Khấu Thượng Thư nằm trong cùng một vòng xã giao. Nếu nàng muốn có cớ để qua lại tự nhiên với nhà ngoại tổ phụ, tương lai tạo nhiều cơ hội gặp mặt huynh trưởng, thì không thể cắt bỏ quan hệ với Đông phủ được. Chỉ cần nàng và chúng tỷ muội Tây phủ vẫn đến lớp nữ học, sau này nếu có lúc nào Đông phủ và chúng cô nương phải tham dự, sẽ không thể dễ dàng bỏ mặc nàng lại được.

Huống hồ, vị đường bá kia còn đang đi đến Gia Phong điều tra ngọn ngành đám cháy Kiều gia. Nàng đang nóng ruột chờ ông quay về để dò hỏi đây.

Kiều Chiêu biết quá rõ dạng người như Hương Quân Khương lão phu nhân.

Chết vì sĩ diện, khổ mình hại thân!

Hôm nay Lê Kiều gây ra chuyện vô cùng xấu hổ, Khương lão phu nhân cũng chẳng còn mặt mũi nào. Nhưng trong lòng có giận cá chém thớt đến đâu, chỉ cần nàng tính toán cư xử hợp lý, ít nhất bề ngoại Khương lão phu nhân cũng không thể gây khó dễ cho nàng.

Nghĩ đến việc, kẻ đối xử với nàng chẳng ra làm sao thậm chí chỉ hận nàng không thể biến đi cho khuất mắt, ngày ngày vẫn phải cam chịu nhìn nàng sống bình bình thản thản, Kiều Chiêu cảm thấy vui vẻ vô cùng.

Hương Quân khoan dung độ lượng?

Đặng lão phu nhân giật giật khóe miệng.

Đứa nhỏ này đang trợn mắt nói dối à?

"Chiêu Chiêu, nghe lời tổ mẫu này. Ta thấy trình độ thư pháp của cháu cao siêu như vậy, chắc các phương diện khác cũng không kém. Như vậy thì lớp nữ học ở Đông phủ cũng không quá cần thiết."

Kiều Chiêu thở dài.

Hóa ra đôi khi cũng thật khó xử khi có một vị tổ mẫu hết lòng lo nghĩ cho vãn bối như thế này.

"Thực ra tôn nữ muốn có nhiều thời gian ở bên tỷ muội. Tương lai mọi người lần lượt gả đi, có muốn trải qua những ngày như thế cũng chẳng thể được."

Đặng lão phu nhân há mồm định nói gì đấy, cuối cùng gật đầu: "Thôi, nếu cháu muốn thế thì cứ đi đi vậy."

"Đa tạ tổ mẫu." Kiều Chiêu nhoẻn miệng cười.

Nàng cuối cùng cũng hiểu được, vị tổ mẫu này ăn mềm không ăn cứng.

Ngó nghiêng một hồi thì Lê Kiểu quay trở về xe ngựa.

Vì Hà thị không đi cùng, Tây phủ dùng tổng cộng hai cỗ xe ngựa. Một chiếc dành cho hai mẹ con Nhị phòng Lưu thị, một chiếc dành cho Đặng lão phu nhân và hai vị cô nương Đại phòng.

"Kiểu Nhi sao đã quay lại rồi?" Đặng lão phu nhân hơi ngạc nhiên.

"Đều là một đám quan tài. Nhìn mấy thứ quái gở nổi da cả gà đấy chẳng thà về ngồi cùng tổ mẫu." Lê Kiểu phát hiện ra Kiều Chiêu cũng đang ngồi đây, ra vẻ ta đây nói.

Kiều Chiêu cười khẽ.

Vị Đại tỷ này lúc nào cũng cố thể hiện phong phạm của một người trưởng tỷ, bộ dạng hiểu chuyện nhẫn nhịn, nhưng lại có nhiều chuyện không thấu tận.

Anh linh các vị tướng sĩ hồi hương, lại gọi là mấy thứ quái gở nổi cả da gà?

Nàng mà nói như vậy, tổ mẫu nàng chắc chắn sẽ phóng con mắt như dao đến, phạt nàng đội chén trà lên đầu mà ngủ.

Tổ mẫu hiện tại cũng không phải là người hồ đồ.

Kiều Chiêu không hề nghĩ sai. Quả nhiên Đặng lão phu nhân giận tái mặt, giáo huấn: "Không được nói linh tinh!"

Sắc mặt thay đổi đột ngột của lão phu nhân làm cho Lê Kiểu khϊếp sợ quên cả đáp lại.

"Tổ mẫu lớn tuổi rồi, thích thanh tĩnh, không cần ngươi vội vàng trở về cùng. Nhưng những vị tướng sĩ đã hy sinh thân mình, kể cả một bà già xương cốt sắp rơi rụng như ta tự mình đứng viếng, cũng là chuyện bình thường."

Cả gương mặt Lê Kiểu đỏ gay, hận không thể đào lỗ chui xuống dưới đất.

Nàng lại bị mất mặt trước Lê Tam một lần nữa! Quan trọng hơn là, trước lời trách cứ của tổ mẫu nàng lại không thể mở miệng ra cãi được chữ nào.

Dư vị khó chịu dồn nơi đầu lưỡi làm Lê Kiểu khó lòng nuốt xuống được, nhẫn nhịn vài lần rồi mới nói: "Tôn nữ đã sai rồi ạ."

Câu hỏi đấy của tổ mẫu, Lê Tam trả lời như thế nào? Nàng rất muốn biết!

Từ nhỏ Lê Kiểu đã hiểu chuyện, mỗi lần nhận sai đều rất thành khẩn, Đặng lão phu nhân không nỡ trách móc thêm, gật gật đầu: "Nếu cháu thực sự biết mình sai ở đâu là tốt rồi."

Lão phu nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài: "Nếu không có các vị tướng sĩ bảo vệ quốc gia như vậy, các cháu làm sao có thể thoải mái sống mỗi ngày?"

Đặng lão phu nhân quay lại hỏi Lê Kiểu: "Kiểu Nhi, cháu biết nguyên quán chúng ta ở nơi nào đúng không?"

"Biết ạ, là ở huyện Hà Du." Lê Kiểu trả lời.

Nàng là phận nữ nhi, không có cơ hội theo các trưởng bối về nguyên quán tế tổ, nhưng nguyên quán ở đâu thì nàng vẫn nhớ rõ.

"Đúng rồi." Đặng lão phu nhân gật gù, liếc nhìn Kiều Chiêu, nói với hai tỷ muội: "Huyện Hà Du giáp Sơn Hải quan. Mấy chục năm trước khi ta cũng bằng tuổi các cháu, Sơn Hải quan ấy bị lũ giặc công phá vượt qua... Ta có một vị tỷ muội tốt, nhà ngoại nằm ở thành Sơn Hải Quan, khi ấy đúng lúc nàng theo mẫu thân về nhà ngoại, thế là gặp phải cơn đại nạn... Sau này, cũng chỉ có nha hoàn thϊếp thân của nàng ấy là trốn được về huyện Hà Du. Đến giờ ta vẫn còn nhớ rõ, nha hoàn ấy tên là Tiểu Điệp. Các cháu biết vị tỷ muội tốt của ta như thế nào không?

Lê Kiểu chần chờ, lắc lắc đầu.

Kiều Chiêu lại thẳng lưng, trầm mặc không nói.

Nàng biết chứ, nàng còn từng trải qua.

Thậm chí ngay cả khi biết rành rành nàng là thê tử của Thiệu Minh Uyên, tên giặc bắt nàng làm tù binh vẫn muốn lăng nhục nàng.

Phương Bắc cằn cỗi dưỡng nên người Bắc Tề dữ dằn, lại còn rất ít nữ nhân. Chính vì vậy, khi trước mắt bọn chúng là một vị nữ tử Đại Lương trẻ tuổi xinh đẹp tuyệt trần, cái thứ gọi là lý trí vốn như tên căng chặt trên dây cung bất ngờ bị buông lỏng, hoàn toàn không còn chút giá trị nào.

Cuối cùng, vẫn là thủ lĩnh của bọn chúng đích thân chém chết hai tên binh lính không quản giáo nổi kia thì mới đủ để cảnh cáo những kẻ khác, tạm thời bảo toàn trong sạch của nàng.

Nàng vĩnh viễn không quên được, tên thủ lĩnh kia còn cười to tuyên bố với đám thuộc hạ: nếu tên sát thần họ Thiệu không chịu lui binh, hắn sẽ thưởng nàng cho bọn chúng ngay trên tường thành, để mấy thằng ranh con Đại Lương chống mắt xem người Bắc Tề bọn chúng chiếm đoạt nữ nhân Đại Lương như thế nào.

Xem bọn chúng làm nữ nhân của vị Tướng quân được tôn là thần như thế nào!

Cho dù Yến Thành có bị người Đại Lương đoạt lại, chúng cũng muốn khắc nỗi nhục này lên mặt người Đại Lương vĩnh viễn!

Đặng lão phu nhân chậm rãi nói: "Khi lũ giặc đang tàn sát man rợ nhà bên cạnh, nàng và chúng biểu tỷ muội cùng nhau treo cổ trên cây trồng tại hậu viện! Giống như mỗi mùa đông ở Hà Du, nhà nhà ướp cá khô, cũng đều treo lên như vậy."

Chương 57: Bàn tay sau lưng