Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiều Quang Đến Chậm

Chương 312: Ngươi không tới, ta chẳng chờ.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 312: Ngươi không tới, ta chẳng chờ.

Editor: Ha Ni Kên

Cách Kiều Chiêu tầm hai trượng, một người đàn ông ăn mặc như thợ săn có vẻ ngoài khôi ngô lạnh lùng nhìn nàng, đôi mắt còn đáng sợ hơn cả dã thú.

Lưng áo Kiều Chiêu ướt đẫm mồ hôi trong nháy mắt.

Tên đàn ông kia chạm mắt với Kiều Chiêu, bật cười.

Kiều Chiêu gần như không nghĩ ngợi gì hết, nhấc sáo cốt mà Thiệu Minh Uyên đưa nàng lên thổi một hồi, không khỏi mừng vì đã đeo cây sáo trên cổ.

Nhưng chút vui mừng bé nhỏ này nhanh chóng tan biến, nàng xách váy bỏ chạy.

Tên đàn ông kia cũng không hấp tấp, quay người đóng lại cửa am từ bên trong, rồi mới rảo bước đuổi theo Kiều Chiêu.

Kiều Chiêu chạy thục mạng về phía trước, tiếng bước chân dồn dập càng lúc càng gần, nàng tưởng như cảm thấy mùi vị của cái chết chập chùng bên cạnh.

"Cứu với –" Nàng khàn giọng kêu.

Am Sơ Ảnh yên lặng như tờ, không có một lời nào đáp lại, cả tòa am như rơi vào trong thinh lặng, tựa như buội mai già cỗi đứng nơi góc tường.

Trái tim Kiều Chiêu rơi thõng.

Vô Mai sư thái, sư phụ Tĩnh Hấp, còn có các ni tăng... Các nàng có còn sống không? Hay đã –

Nàng không dám nghĩ thêm, cũng không nghxi dduojc nữa, trong cổ họng như có ngọn lửa cồn cào, nhưng tiếng động từ phía sau ngày một gần hơn.

Không biết đạp phải cái gì mà nàng bị vấp ngã, khuỵu xuống đất rồi nhanh chóng vùng dậy lao về phía trước.

Gã đàn ông đã đuổi đến gần kề rồi dừng lại, cách Kiều Chiêu không đến nửa trượng, nhìn từ trên cao xuống hỏi: "Sao không chạy nữa?"

Giọng nói hắn thô kệch, cùng với tướng mạo, dễ khiến người ta cảm thấy thật thà.

Kiều Chiêu nghĩ, người như vậy, nếu không cố tình lộ ra bộ mặt dữ tợn, ai gặp cũng nghĩ đây chỉ là một sơn dân biết điều an phận.

Nàng dứt khoát đứng dậy, động tác còn có phần ưu nhã, phủi bụi trên người, bình tĩnh nói: "Không chạy được nữa, nên không chạy."

Gã đàn ông cười ngây ngô: "Không ngờ lại gặp được tiểu nương tử thú vị thế này, khỏi toi công đợi."

"Ngươi chờ ta?"

"Tất nhiên, nếu không ngươi phát hiện rồi lại chạy vội báo tin thì sao?" Gã tiến đến gần: "Giờ thì hay rồi, chờ ta giải quyết ngươi xong thì ít nhất phải đến mai mọi người mới có thể biết chuyện ở đây."

Nói xong gã nhấc Kiều Chiêu lên bằng một tay, ghì chặt cổ họng nàng, ép lên cây.

Cơn đau thiêu đốt do thiếu không khí truyền lại, hô hấp cũng khó khăn, gương mặt trắng như ngọc của Kiều Chiêu đỏ bừng, chân không tài nào duỗi thẳng được, nước mắt không kìm được chảy giàn giụa, rơi vào tay kẻ kia, nhưng kẻ đó vẫn thờ ờ, tay siết thêm.

Hắn muốn lấy mạng nàng! Đột nhiên Kiều Chiêu ý thức được điều này.

Nàng không muốn chết, nàng vừa nhận nhau với Đại ca, kẻ thù hãm hại cha mẹ vẫn chưa tìm được, sao có thể chết ở đây như thế này?

Nàng chết, Đại ca sẽ đau buồn, cha mẹ người thân ở Lê gia cũng sẽ buồn.

"Chẳng... chẳng mấy... sẽ bị phát hiện..." Kiều Chiêu vận hết sức thều thào ra mấy chữ.

"Ngươi nói gì cơ?" Gã đàn ông nới lỏng tay hơn một chút.

Kiều Chiêu vội hít vào bầu không khí tươi mới, nhoẻn nụ cười đầy ẩn ý với gã đàn ông: "Ta nói, không phải chờ đến mai, chẳng mấy chốc sẽ có người phát hiện chỗ này thôi..."

Cổ họng bỏng rát khiến nàng không nói được liền mạch.

"Ý ngươi là gì?" Quả nhiên lời của Kiều Chiêu đã khơi gợi được hứng thú trong lòng gã đàn ông.

Kiều Chiêu cười cười: "Ngươi muốn biết à?"

"Con ranh chết tiệt, lại còn cố ra vẻ bí hiểm à!" Gã đàn ông tát mạnh Kiều Chiêu một cái.

Kiều Chiêu tai vẫn ong ong nhưng nụ cười vẫn nhợt nhạt trên mặt: "Ngươi quên tiếng sáo khi nãy rồi à? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta thổi cho vui chắc? Huynh ấy sẽ đến cứu ta."

Gã đàn ông hơi tái mặt.

Nhân lúc hắn không tập trung, Kiều Chiêu dột ngột nhấc chân đá về phía hạ bộ của tên đàn ông.

Tuy gã có công phu đầy mình, nhưng không nghĩ cá trên thớt vẫn còn dám quẫy, lại còn đúng lúc hắn đang bất ngờ, nên thực sự bị đá trúng.

Cho dù là loại đàn ông nào đi chăng nữa, bị người khác đã trúng chỗ đó thì khó mà không đau được. Lúc này, gã rên lên một tiếng, tay ôm kín hạ bộ.

Kiều Chiêu xoay người chạy.

Nàng thừa hiểu, bị bắt lần nữa thì chẳng còn bất kỳ cơ hội nào.

Thiệu Minh Uyên, bao giờ mới đến vậy?

Khi ấy Thiệu Minh Uyên đang đánh cờ cùng trụ trì của Đại Phúc Tự.

Trụ trì đã vào sáu mươi, lông mày cũng bạc. Ngồi đối diện là người trẻ tuổi như vậy, thế nhưng nhìn xa trông vẫn thật hài hòa, phảng phất như bạn lâu năm.

Tiếng sáo ngắn ngủi nhưng sắc bén vang lên, trụ trì không hề lưu ý đến, nhưng Thiệu Minh Uyên lại vội nhảy ra ngoài, để lại một câu "am Sơ Ảnh xảy ra chuyện rồi" rồi biến mất.

Trụ trì cầm quân cơ trong tay, nghĩ một chút, mới muộn màng phản ứng: Quan Quân Hầu đến am Sơ Ảnh rồi!

"A di đà phật!" Trụ trì vội vã sai tăng nhân đuổi theo.

Am Sơ Ảnh vẫn tĩnh mịch như vậy.

"Con ranh con này, sao ngươi dám đá chỗ đó hả?" Gã đàn ông sải bước đuổi theo, với tay kéo Kiều Chiêu lại.

Kiều Chiêu cười khổ trong lòng.

Tuy nàng may mắn đạp được tên hung đồ một đạp, nhưng cũng chẳng thể nào đọ được với kẻ có võ công cao cường này, cú đá kia chỉ để giành cho bản thân chút thời gian thở sâu thôi.

"Ngươi... mà gϊếŧ ta... sẽ... hối hận..." Kiều Chiêu nói ngắt quang.

"Ranh con, còn muốn kéo dài thời gian hả, gϊếŧ ngươi rồi thì ta việc gì phải hối hận?" Tên đàn ông giữ chặt tay chân Kiều Chiêu, không cho nàng cơ hội giãy giụa.

Con ranh này quá ghê tởm, dám đạp chỗ đó của hắn, hại hắn giờ vẫn ân ẩn đau. Hắn không thể không làm thịt con ranh này được!

"Ngươi bị ta đạp trúng chỗ kia rồi... sau này cũng chỉ có thể thành thái giám, ta có thể chữa..."

Đáng tiếc cho Kiều cô nương thấu hiểu lòng người, nhưng lại không có nhiều kiến thức về loài sinh vật mang tên đàn ông này. Nàng nói mấy lời này hòng làm chùn bước gã, tranh thủ thêm chút thời gian, nhưng lại không biết đối với một người đàn ông mà nói thì đây đúng là một lời nhục mạ kinh khủng đến nhường nào.

"Thái giám?" Gã đàn ông đỏ lừ hai mắt, giơ tay giật tung ống tay áo của Kiều Chiêu, lộ ra bờ vai trắng như tuyết: "Hóa ra tiểu cô nương lại thay ta lo nghĩ chuyện này à? Vậy để lão tử giúp ngươi mở mang đầu óc một chút, lão tử không phải thái giám!"

Gã đẩy Kiều Chiêu xuống dưới thân mình, Kiều Chiêu liều mạng đẩy hắn ra: "Quan Quân Hầu sẽ chóng đến cứu ta thôi, ngươi cho ngươi là đối thủ của Quan Quân Hầu à? Vẫn còn thời gian thế này sao ngươi không chạy đi?"

Gã đàn ông nắm cằm Kiều Chiêu, cười man rợ: "Hắn là thần tiên chắc mà nghe thấy tiếng sáo nhỏ như muỗi kêu ấy từ Đại Phúc Tự? Mà cứ cho là nghe được, trong lúc hắn đến thì lão tử cũng làm xong ngươi rồi!"

Gã đẩy Kiều Chiêu ngã lên đất.

Bóng đen bao trùm cơ thể, Kiều Chiêu cắn môi đến chảy đầy máu tươi, siết chặt cây trâm trong tay.

Nàng đã lĩnh giáo năng lực kẻ này rồi. Đâm hắn bằng cây trâm này, chỉ có thể rơi vào kết cục muốn chết cũng không được. Vậy nên cây trâm này là nàng giành cho mình.

Khi gã đàn ông lần mò vạt áo Kiều Chiêu, Kiều Chiêu thổn thức khóc không thành tiếng.

Thiệu Minh Uyên, ngươi lại không đến, ta chẳng chờ ngươi được nữa rồi.

Chương 113: Người sống
« Chương TrướcChương Tiếp »