Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiều Quang Đến Chậm

Chương 305: Lo lắng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 305: Lo lắng

Editor: Ha Ni Kên

"Lý Viện sử, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Chân Chân Công chúa?" Dương Thái hậu trầm giọng hỏi.

Trong số mấy vị công chúa hoàng thất, Cửu công chúa có tướng mạo đẹp nhất, thậm chí khắp kinh thành cũng khó ai có nhan sắc sánh được với nàng. Dung mạo như vậy mà bị hủy hoại, đúng là khiến người ta khó chịu.

"Hồi bẩm Thái hậu, có lẽ công chúa điện hạ đã gặp phải một loại độc tố không biết tên." Lý Viện sử cân nhắc một hồi rồi mới đưa ra kết luận.

"Độc tố?" Ánh mắt Dương Thái hậu căng thẳng.

Người trong hoàng thất rất kiêng kị những chuyện thế này. Chân Chân chỉ là một đứa trẻ, làm sao lại dính phải những thứ độc tố không rõ tên tuổi được? Chẳng lẽ có người hạ độc con bé?

Sắc mặt Dương Thái hậu càng khó nhìn.

"Lý Viện sử nói cho kỹ một chút, cái loại độc tố không biết tên này có thể từ đâu mà đến?"

Lý Viện sử nghiêm túc cung kính đáp: "Hạ quan cảm thấy có lẽ là do công chúa điện hạ gặp khi ở bên ngoài."

"Từ bên ngoài?" Dương Thái hậu cả kinh.

Ngày hôm qua Chân Chân bị chôn dưới núi đá, hôm nay thành ra thế này, chẳng lẽ có liên quan?

"Không muốn, không muốn –" Chân Chân Công chúa đột nhiên mở bừng mắt.

"Chân Chân." Dương Thái hậu kêu lên một tiếng.

Chân Chân Công chúa ngẩn người, sau đó bắt lấy tay Dương Thái hậu: "Hoàng tổ mẫu, ngài tới đấy ư. Cháu vừa gặp một cơn ác mộng thì phải, sợ ơi là sợ."

Nàng vừa nói vừa cười duyên: "Nhưng gặp ngài rồi, cháu không sợ nữa, những thứ kia đều là giả --"

Dương Thái hậu đau xót trong lòng, vỗ vỗ tay Chân Chân Công chúa: "Ngoan, đừng sợ. Hoàng tổ mẫu sẽ để thái y chữa khỏi cho cháu."

"Hoàng tổ mẫu đang nói về chuyện gì vậy? Tôn nữ vẫn ổn, sao phải phiền tới thái y?"

Lệ Tần không nhịn được khóc lóc: "Chân Chân, con sao rồi?"

"Mẫu phi, sao người cũng ở đây?" Nụ cưới vụt tắt trên khóe miệng Chân Chân Công chúa, nhìn quanh quất, đôi mắt nàng trợn tròn khi thấy Lý viện sử.

Lý viện sử? Lý viện sử chuyên chữa bệnh cho Hoàng tổ mẫu và phụ hoàng sao cũng ở đây rồi?

Chân Chân Công chúa chỉ thấy đầu đau như búa bổ, nghĩ đến chuyện gì, ôm mặt nói: "Mặt của ta, mặt của ta, gương đâu, đưa đến—"

Đám cung tỳ cúi gằm không dám lên tiếng.

Chân Chân Công chúa chuyển sang trách mắng Đại cung nữ thϊếp thân: "Phương Lan, ngươi điếc rồi à? Mau đem gương đến cho bản cung!"

Phương LAn không dám nhúc nhích, không nhịn được nhìn lên Thái hậu và Lệ Tần.

Dương Thái hậu thở dài nói: "Các ngươi lui ra đi."

Đám cung tỳ như được đại xá, vội vàng lui ra.

"Hoàng tổ mẫu?"

"Chân Chân, cháu bình tĩnh đi, gặp chút chuyện này mà cuống cuồng như vậy cũng chẳng được lợi lộc gì." Dương Thái hậu có khuyên như vậy, cũng không nhẫn tâm đưa gương cho Chân Chân Công chúa.

Đối với một người thiếu nữ, dung mạo còn quan trọng hơn cả tính mạng. Có là một vết sẹo nhỏ do mụn lưu lại cũng là tiếc nuối cả đời rồi chứ đừng nói là một gương mặt bị thối rữa. Nếu Chân Chân nhìn thấy bộ dáng này, chắc chắn sẽ nghĩ quẩn.

"Hóa ra ta không mơ, không phải là mơ –" Nước mắt lã chã rơi trên gương mặt của Chân Chân Công chúa, nàng bắt lấy tay áo của Dương Thái hậu: "Hoàng tổ mẫu, cháu phải làm gì bây giờ?"

"Đừng sợ, đừng sợ. Cháu là công chúa, là cháu ngoan của Hoàng tổ mẫu, Hoàng tổ mẫu sẽ để cho các thái y nghĩ cách."

Chân Chân Công chúa cúi đầu, giọng khàn khàn: "Đa tạ Hoàng tổ mẫu."

Dương Thái hậu đứng lên, dặn dò Lệ Tần: "Chăm sóc Chân Chân cho kỹ, mấy ngày tới ngươi không cần về điện của mình, cứ ở lại chăm sóc Chân Chân đi."

Dương Thái hậu vừa đi, Chân Chân Công chúa mới khóc òa lên.

"Chân Chân, con đừng khóc nữa, Thái hậu chắc chắn sẽ mời đại phu tốt nhất cho con."

"Nhưng Lý viện sử là người giỏi nhất Thái y viện rồi." Vừa nãy Thái hậu vẫn còn ở đây, Chân Chân Công chúa vẫn cố kìm nén, nhưng nàng cũng không phải kẻ ngốc, rõ ràng Lý viện sử cũng chẳng có cách nào. Giờ chỉ có mình mẫu phi ở đây, nàng mới không kiêng nể gì mà nói hết.

"Mẫu phi, sau này ta phải làm thế nào đây? Không khỏi mặt thì ta không muốn sống nữa –"

Lệ tần sợ đến hồn phi phách tán, ôm Chân Chân Công chúa thật chặt, khóc lóc nói: "Nhất định sẽ chữa khỏi, nhất định sẽ chữa khỏi."

Bên này Chân Chân Công chúa buồn bã ảm đạm, Lê gia cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Bởi vì liên quan đến Chân Chân Công chúa, chuyện Tam cô nương Lê gia gặp nạn cũng không ai biết. nhưng Hà thị vừa nghe tin núi Lạc Hà nở đã ngất xỉu ngay lập tức. Chờ đến khi bà tỉnh lại thì bên cạnh là Nhị thái thái Lưu thị túc trực không rời.

"Đại tẩu tỉnh rồi."

"Lão phu nhân đâu? Lão gia đâu?" Hà thị bật dậy.

"Lão phu nhân đi hỏi thăm tin tức rồi, còn Đại ca đưa Huy Nhi đến núi Lạc Hà."

Núi Lạc Hà? Chiêu Chiêu –" Hà thị giơ tay tát cho mình một cái.

Lưu thị kinh hãi: "Đại tẩu, tẩu sao rồi?" Vị tiểu đại tẩu này của bà trước có vẻ ngu ngu chứ đâu có thấy bị điên đâu.

Lưu thị lặng lẽ nhích về sau một chút.

Thực ra ngu không có gì phải ngại cả, nhưng người điên thì chẳng chọc nổi, nhỡ phát điên rồi đâm chém người khác thì biết làm sao bây giờ?

"Tất cả là tại ta vô dụng, chỉ biết ngất xỉu. Ta phải đến núi Lạc Hà tìm Chiêu Chiêu."

"Ôi trời, Đại tẩu. Tẩu cũng đừng làm cho mọi chuyện rối thêm. Núi Lạc Hà bây giờ có nhiều quan sai lắm, tỷ qua đấy làm gì, cũng có chỗ cho mình đâu."

"Ta khỏe hơn lão gia!"

Lưu thị: "..." Nói về tướng công của mình như thế có được không nhỉ?

"Đệ muội, hôm nay đa tạ muội, nhưng muội cũng đừng cản ta. Chiêu Chiêu là miếng thịt trên người ta, cho dù ta đến đó không làm gì được, ta cũng phải đến chờ ở đấy."

Lưu thị nghe xong thì thở dài, cũng không ngăn cản thêm: "Vậy thì được, Đại tẩu muốn đi ta cũng chẳng ngăn được. Nhưng giờ trong phủ chúng ta không còn xe ngựa rồi."

"Không có thì thuê." Hà thị chợt nghĩ đến điều gì, vội vàng sai đại nha hoàn bê đến một chồng ngân phếu.

"Đại tẩu làm gì vậy?" Lưu thị nhìn chằm chằm.

"Ta nghĩ, mua chút gà quay thịt trâu với rượu cho mấy vị quan sai, như thế bọn họ sẽ càng hỗ trợ hết mình."

Hà thị vừa gạt lệ vừa sai người đi mua đồ. Lưu thị vội vàng đến báo lại cho Đặng lão phu nhân.

Đặng lão phu nhân thở dài: "Để nó đi đi."

Dưới chân núi Lạc Hà có rất nhiều người: từ nha dịch nha môn đến tráng đinh được thuê đến, còn cả những người thân của hương khách mất tích hôm qua của Đại Phúc Tự và dân chúng xem náo nhiệt.

Ồn ã huyên náo vô cùng, còn sôi nổi hơn cả hội chùa.

Lê Quang Văn ngơ ngác nhìn đám đất đá chặn kín đường núi, hốc mắt đỏ ửng, khàn giọng: "Huy Nhi, con nói xem, nếu dọn hết đống này đi, có phải sẽ rất lâu không?"

"Cha, cha đừng quá lo lắng. Tam muội ở hiền gặp lành, khi ấy chắc còn đang ở trên núi rồi."

"Không, bình thường Tam muội con đã phải xuống núi rồi, nhưng, con bé vẫn chưa về --"

Nói xong Lê Quang Văn vội tiến lên, cúi người bê một hòn đá. Không ngờ đá quá nặng, ôm không chặt nên rơi xuống ngay lập tức, phát ra một tiếng rầm lớn.

Nha dịch bên cạnh sợ hết hồn, gạt tay: "Đi đi, đứng sang một bên, đừng có gây thêm chuyện!"
« Chương TrướcChương Tiếp »