Chương 296: Lên núi gặp mưa

Chương 296: Lên núi gặp mưa

Editor: Ha Ni Kên

Nàng dưỡng thương cẩn thận, không lâu trước chân đã khỏi hẳn rồi, vốn có thể đến đây luôn nhưng tính đi tính lại thấy hôm nay mới là ngày Lê Tam đến am Sơ Ảnh, nên mới quyết định xuất cung hôm nay.

Không vì điều gì khác, chỉ muốn tự mình nói lời cảm ơn với Lê Tam mà thôi.

Nàng không phải người có ơn không biết báo.

Nhưng trong lòng nàng Lê Tam quả thực là một người đặc biệt, trong trận mưa lần trước, bất kể là lúc thể hiện y thuật hay là thái độ luôn đúng mực nề nếp, đều khiến nàng cảm thấy đây không phải là một người tầm thường.

Nhưng một người hiếm hoi nàng không cảm thấy tầm thường lại không đeo vòng huyết ngọc xinh đẹp kia. Không cần nói, nhất định là thấy vòng huyết ngọc quá quý trọng, không nỡ đeo nên cất vào trong đáy hòm đây mà.

Theo quan điểm của nàng, đồ có quý giá đến mấy, chỉ có dùng nó mới thể hiện được giá trị, chứ còn khóa chặt dưới đáy hòm thì đúng là phí của trời, coi trân bảo như cục đá ven đường.

Kiều Chiêu không đoán được tâm tư ngoằn ngoèo rắc rối này của tiểu cô nương, theo nàng, vòng ngọc hay vòng gỗ, nếu nàng không cần dùng thì cũng như nhau thôi, nên nàng thản nhiên đáp: "Đeo vòng tay thì không tiện viết chữ."

Chân Chân Công chúa nghe xong thì nụ cười lại bừng lên trên gương mặt: "Đeo vào tay trái cũng được mà."

"À, cũng có lúc ta viết bằng tay trái."

Chân Chân Công chúa ngẩn ra, sau đó cười tươi: "Ta mới phát hiện ra Lê cô nương đúng là một người tuyệt vời đấy."

Không uổng công nàng cố ý chờ đến tận hôm nay, tận mặt nói lời cảm ơn.

"Điện hạ khen nhầm rồi."

"Trước giờ bản cung chưa bao giờ khen linh tinh, hay thì là hay, chán thì là chán."

Kiều Chiêu cười cười: "Nói như vậy để thể hiện sự khiêm tốn mà."

Chân Chân Công chúa bật cười, sau đó nhìn sang bên cạnh: "Trông có vẻ như Lê cô nương vừa đổi phu xe."

Thần Quang đứng sau Kiều Chiêu ngơ ngác.

Hắn chỉ là phu xe thôi, sao lại thành đề tài đàm đạo của công chúa và Tam cô nương rồi.

Tiểu phu xe lén lút kéo kéo áo Băng Lục.

"Ngươi kéo gì vậy?" Băng Lục chẳng hiểu gì hết.

Kiều Chiêu và Chân Chân Công chúa cùng quay đầu nhìn Thần Quang một cái.

Thần Quang: "..." Vì ta ngu, được chưa!

Chân Chân Công chúa khẽ cười: "Phu xe này trông có vẻ mạnh mẽ hơn phu xe trước nhiều đấy."

"Ta cũng thấy như vậy." Kiều Chiêu mỉm cười.

Chân Chân Công chúa đợi thêm một lát cũng không thấy Kiều Chiêu nói gì thêm, không nhịn được nói: "Ngươi không phát hiện ra người đi theo bản cung không giống trước à?"

"Có vẻ như mang thêm nhiều người hơn." Kiều Chiêu tỉnh bơ.

Dĩ nhiên nàng đã phát hiện từ đầu rằng lần này thân vệ Long Ảnh của vị công chúa điện hạ này không đi theo. Thân vệ như Long Ảnh, theo lý thuyết nên gắn bó như hình với bóng mỗi khi công chúa xuất cung mới phải, lần này không đi theo, chẳng cần hỏi mới biết, chắc chắn là vì bị phạt sau trận mưa to lần trước rồi.

Nhìn thái độ của Chân Chân Công chúa, đối xử với hạ nhân cũng thật lòng, nếu nàng chủ động nhắc đến trước chẳng phải là tự chuốc mấy phần rủi ro à?

Tất nhiên Kiều cô nương đây chẳng sợ chọc nhầm ai, nhưng nếu không cần thiết thì thì cũng không dưng rước nợ vào người như vậy.

"Lần này Long Ảnh không đi theo." Chân Chân Công chúa chủ động mở lời.

Kiều Chiêu nhướn mày.

Nàng cũng đại khái đoán được suy nghĩ của Chân Chân Công chúa rồi.

Nhất định lần trước Long Ảnh bị phạt sức khỏe bị tổn thương, hoặc có gì đấy không tiện, nói chung muốn xin thuốc từ chỗ nàng.

Đúng như dự đoán, Kiều Chiêu vừa mới nghĩ qua, Chân Chân Công chúa đã nói: "Lần trước vì Long Ảnh không bảo vệ chu toàn cho bản cung nên bị xử phạt, không biết Lê cô nương còn loại thuốc uống vào cả người ấm áp mà lần trước cho bản cung không?"

"Ý điện hạ là thuốc trừ lạnh?"

"Phải, chính là thuốc trừ lạnh."

"Bình thường ra ngoài ta chỉ đem theo một chai có vài viên thôi. Nếu cơ thể nhiễm lạnh thì mỗi ngày uống một viên, uống hết mấy viên này thì có lẽ sẽ khỏe hẳn." Kiều Chiêu lôi ra một chiếc bình sứ nhỏ.

Chân Chân Công chúa nhận lấy, mở nắp bình ra nhìn rồi cười: "Chỉ mong uống hết là khỏe lại, mỗi lần xuất cung đều có Long Ảnh đi theo, giờ dùng người khác không thuận tay."

Hai người vừa nói mấy câu, bỗng nhiên có một trận gió lạnh thổi qua, ngay sau đó, từng hạt mưa lộp bộp rơi xuống.

"Sao lại mưa rồi!" Chân Chân Công chúa đã có bóng ma tâm lý với mưa, chẳng còn hứng nói chuyện.

Cung tỳ theo sau Chân Chân Công chúa vội vàng mở ra chiếc ô bằng trúc.

Băng Lục luống cuống: "Nguy rồi, không mang theo ô, thể nào cô nương cũng dính mưa cho xem!"

"Ai bảo?" Thần Quang mở bọc vải nãy giờ đeo trên lưng ra, lôi ra một chiếc áo tấc.

Băng Lục vội vàng lấy ô che kín mái đầu của Kiều Chiêu, cười nói: "Cô nương, thế mà Thần Quang lại biết chuẩn bị sẵn áo tấc che mưa đấy."

Kiều Chiêu nhìn sang Thần Quang.

Thần Quang gãi đầu cười cười: "Chuẩn bị thì yên tâm hơn mà."

Chuẩn bị thì yên tâm hơn à?

Kiều Chiêu cười khẽ trong lòng.

Cứ cho là chuẩn bị thì yên tâm hơn, nhưng cũng không phải là Thần Quang tự nghĩ ra.

Trong lòng nàng thoáng qua bóng dáng một người nào đó.

Trong số những người nàng quen biết, người có thể dự đoán chính xác trời mưa cũng chẳng còn ai khác.

Hóa ra Thiệu Minh Uyên lại tán tỉnh tiểu cô nương như thế hả!

Tâm trạng của Kiều Chiêu phức tạp hơn hẳn, không để ý vấp phải gờ đá trên đường.

"Cô nương, cẩn thận!" Băng Lục vội đỡ nàng.

Chân Chân Công chúa nghiêng đầu nhìn Kiều Chiêu, bật cười: "Bản cung còn nghĩ ngươi sẽ không bao giờ gặp phải chuyện như thế cơ."

Kiều cô nương dửng dưng: "Điện hạ lại đùa rồi, ta cũng chỉ là người bình thường thôi."

Nàng cũng có lúc rối rắm không biết mình là Kiều Chiêu hay Lê Chiêu, suy nghĩ cũng sẽ nhập nhằng như tơ vò.

Trước khi mưa nặng hạt hơn thì Kiều Chiêu và Chân Chân Công chúa đã chạy kịp đến am Sơ Ảnh.

Bởi vì mưa nên thị vệ của Chân Chân Công chúa và Thần Quang vào trong Đại Phúc Tự, còn Băng Lục và cung tỳ của Chân Chân Công chúa được phá lệ cho vào am Sơ Ảnh trú mưa.

Giữa ngày hè, mưa rơi tầm tã, nhanh chóng chuyển thế thành trận bão lớn gió to.

Am Sơ Ảnh nằm ở vị trí cao hơn Đại Phúc Tự, càng gần với màn trời, càng cảm thấy sức mạnh của cơn bão.

Một trận mưa kéo dài chừng một canh giờ rồi mới dừng lại, trời quang hơn, tạnh dần.

Vô Mai sư thái phái ni tăng Tĩnh Hấp tiễn hai người ra ngoài: "Trời vừa mưa to, đường núi khó đi, hai vị tiểu thí chủ nán lại thêm chút, chờ đường bớt trơn trượt rồi hẵng về, an toàn hơn."

Tuy đúng là vậy nhưng giờ cũng đã là giờ Thân, Chân Chân Công chúa chờ không kịp, nói với ni tăng Tĩnh Hấp: "Sư phụ, giờ không về thì cửa cung sẽ đóng lại mất, lúc đấy lại làm phiền các bậc trưởng bối thì không hay, bản cung phải về đây."

*giờ thân từ 15h-17h

Kiều Chiêu cũng xin cáo từ.

Giờ đúng là cũng không còn sớm, xuống núi vào thành chắc cũng mất một canh giờ, nàng còn phải đến phủ Quan Quân Hầu châm cứu cho Thiệu Minh Uyên. Mấy ngày đầu thi châm trừ độc chính là những ngày quan trọng nhất, nếu mà gián đoạn thì khá phiền.

Mùa hè mưa lớn là chuyện bình thường, nếu mặt trời đã ló thì chỉ cần một hai canh giờ đường xá sẽ khô ráo, hai người mà còn đợi tiếp nữa thì chắc lúc về nhà trời cũng tối mịt, lúc đấy thì quả là bất tiện, tất nhiên Tĩnh Hấp cũng không tiếp tục khuyên nhủ.

Không khí quanh núi quang đãng hơn hẳn sau trận mưa to, cỏ cây ướŧ áŧ khoan khoái cả lòng, nhưng Chân Chân Công chúa công chúa nhớ lại những việc xảy ra trong trận mưa lần trước, tâm trạng xám xịt.

Kiều Chiêu lại vui vẻ yên tĩnh, cẩn thận men theo đường núi.

Chương 297: Lở núi