Chương 273: Ta muốn muội

Chương 273: Ta muốn muội

Editor: Ha Ni Kên

"Thập Hi, không cần." Thiệu Minh Uyên ngăn Trì Xán lại: "Để ta đi."

Trì Xán nhíu mày: "Huynh đi đâu mà hỏi được?"

Bạn tốt xa kinh thành nhiều năm, không nắm bắt được mọi chuyện ở đây. Chưa kể, lấy thân phân của Thiệu Minh Uyên mà tiếp xúc với hoạn quan trong đại nội hoàng cung, một khi Hoàng Thượng phát hiện chính là chuyện có thể ảnh hưởng đến tính mạng.

"Mọi người cứ ở đây chờ ta, ta đi gặp Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Giang Đường một chút." Thiệu Minh Uyên nói xong thì đi ra ngoài.

Dương Hậu Thừa thở dài: "Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, cũng chỉ có Đình Tuyền muôn là gặp được. Nhưng mà, hẳn là Đình Tuyền sẽ không chạy thẳng đến nha môn Cẩm Y Vệ chứ?"

Trì Xán ngồi xuống, vô cảm uống một ngụm trà: "Huynh ấy có phải đứa ngốc đâu."

Nếu Hoàng Thượng biết Giang Đường có trao đổi với Quan Quân Hầu, hai cái người kia không gánh nổi mất. Tốt nhất là phải qua mặt hết đám tai mắt của Hoàng Thượng trước đã.

Tất nhiên điều kiện tiên quyết là Giang Đường gặp Thiệu Minh Uyên.

Giang Đường sẽ đồng ý gặp Thiệu Minh Uyên à? Đây cũng là chuyện bình thường thôi, Giang Đường cũng đâu có ngu, cứ cho là trung thành với Hoàng Thượng đến mấy thì cũng phải cân nhắc chuyện sau này.

Trì Xán xoa trán, thở dài.

Vậy mới nói, những chuyện này nghĩ đến là nhọc hết cả lòng.

Trì công tử liếc nhìn tiểu cô nương đang ngồi thẳng tắp, nhíu mày: "Lê Tam, ăn xong rồi, mau về nhà đi."

Một tiểu cô nương như nha đầu không dưng lại dây vào cái mớ bòng bong này làm chi?

"Ta muốn chờ Thiệu Tướng quân trở lại."

"Chờ Thiệu Minh Uyên? Chờ hắn làm cái gì? Chẳng lẽ còn chờ huynh ấy chở muội về?" Trì Xán đứng lên, giọng không nhịn được: "Đi thôi, ta đưa muội về."

Chàng không phải muốn tìm cơ hội được ở riêng một chỗ với nha đầu đâu, hoàn toàn vì nha đầu ở đây cản trở mọi việc thôi.

"Ta muốn biết tình hình của Kiều Đại ca." Kiều Chiêu vẫn không nhúc nhích.

Trì Xán tiến lên một bước, nhìn tiểu cô nương từ trên xuống, bất ngờ phát hiện ra nàng rất đáng yêu, giọng nói đột ngột trở nên gượng gạo: "Kiều Mặc thế nào có liên quan gì đến muội đâu, không cần quan tâm linh tinh."

Sao nha đầu lại phải quan tâm đến những chuyện như thế này cơ chứ? Trước có nói xe làm thịt nai nướng cho chàng ăn đấy, thế mà có bao giờ để tâm đâu!

Kiều Chiêu đột ngột đứng lên, trừng mắt, cắn môi: "Có liên quan hay không cũng không phải do Trì Đại ca quyết định!"

Chỉ vì đổi sang một thân xác khác, mà lại khó khăn đến vậy khi muốn đến gần một người ư?

Trước mặt Trì Xán, tiểu cô nương cũng không khóc, nhưng đau thương nơi đáy mắt nàng đâm thẳng vào lòng chàng, khiến những đau thương kia như hóa thành giọt lệ trực trào.

Chàng bỗng nhiên thấy đau lòng, không kìm được giơ ngón tay chạm nhẹ vào khóe mắt của Kiều Mặc, thì thẩm: "Muội muốn khóc à?"

Dương Hậu Thừa đứng một bên trợn mắt há mồm.

Không thể nào, chàng vẫn còn đứng sờ sờ ở đây đấy, Trì Xán coi chàng là không khí hay sao mà dám giở trò trêu đùa tiểu cô nương như thế?

"Khụ, khụ, khụ." Dương Hậu Thừa lớn tiếng ho, muốn nhắc nhở ai đấy.

Cũng chơi với nhau từ khi còn quấn tá, chàng quá hiểu tính tình người bạn tốt này.

Người này không phải là người câu nệ mấy thứ lề giáo thế tục, một khi đã muốn làm cái gì thì sẽ tuyệt đối không để tâm đến cảm nhận của người khác.

Ngón tay ấm áp chạm vào khóe mắt, Kiều Chiêu cũng bất ngờ, phản ứng kịp thời nghiêng đầu tránh, lãnh đạm nói: "Trì Đại ca chớ đùa."

Cho dù nàng có khóc, cũng sẽ không bao giờ khóc trước mặt Trì Xán, nhỡ lại chế giễu nàng thì sao?

Trì Xán liếc Dương Hậu Thừa một cái, sau đó coi như là không khí, bắt lấy cổ tay Kiều Chiêu, hỏi nàng: "Muội buồn vì cái gì?"

Kiều Chiêu nhìn chằm chằm cổ tay bị Trì Xán nắm chặt, cau mày: "Trì Đại ca, nam nữ thụ thụ bất thân."

Trì Xán giận đến bật cười: "Lê Chiêu, bây giờ muội vẫn còn muốn nói nam nữ thụ thụ bất thân với ta à, trước đã làm những gì rồi? Ban đầu là ai nắm chặt ống tay áo của ta không chịu buông? Ai còn đòi ngồi chung một ngựa với ta? Bây giờ còn nói cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân à? Ta nói cho muội biết, muộn rồi!"

Đơn giản là chàng không thể nào nhịn thêm được nữa, vì Thiệu Minh Uyên mắc bệnh mà một ngày chạy ngược chạy xuôi mấy chuyến cũng không nói, bây giờ còn buồn như đưa đám vì Kiều Mặc thế này, thế chàng thì sao? Trong lòng nàng thì chàng nằm ở đâu?

Có phải, luôn có những người, những chuyện quan trọng hơn chàng trong lòng tất cả những người chàng quan tâm à?

Suy nghĩ này vừa lóe đã vụt mất, nhưng khiến trái tim Trì Xán nhói đau.

Biết sức lực chênh lệch, giãy giụa khó coi, Kiều Chiêu không cử động nữa, chỉ bình tĩnh hỏi chàng: "Vậy Trì Đại ca muốn thế nào?"

Ân tình khó trả, nàng nên sớm ngộ ra điều này mới phải.

"Thập Hi –" Dương Hậu Thừa không nhịn được mở miệng.

Đúng rồi, rốt cuộc huynh muốn thế nào vậy? Không thể vô lễ tiểu cô nương ngay trước mặt chàng như thế này được.

"Huynh im miệng đi!" Trì Xán quay sang quát Dương Hậu Thừa, rồi sau đó nhìn thẳng vào mắt Kiều Chiêu, kéo nàng về phía mình, gằn từng chữ một: "Ta muốn muội."

Sầm một tiếng, Dương Hậu Thừa cả người và ghế lăn đùng ra đất.

Tiếng động lớn như vậy lại chẳng thu hút được chút chú ý nào của hai đương sự.

Kiều Chiêu bối rối hoàn toàn.

Trì Xán nói cái gì vậy? Nhất định không phải là ý nàng vừa hiểu!

Đúng

rồi, còn đang đứng ngay trước mặt Dương Đại ca đây này, người này có coi trời bằng vung cũng không thể nói mấy câu hoang đường như thế được.

Kiều Chiêu cắn nhẹ đầu lưỡi: "Trì Đại ca muốn ta làm gì cơ? À, có phải muốn làm thịt nai nướng lần trước nói có phải không?"

Có lời gì thì nhanh nói cho hết đi, nói một nửa thôi thì làm người ta sợ lắm đấy biết không?

Trì Xán nhìn Kiều Chiêu đăm đăm.

Lời muốn nói đã nói ra khỏi miệng, tảng đá lớn đè nặng trong lòng vì trước giờ luôn cố gắng trốn trách như được dời đi mất, trái tim bình lặng trở lại.

Phải, còn có gì vướng mắc nữa?

Tại thành nhỏ phía Nam vào ngày đầu xuân ấy, có một tiểu cô nương chạy đến trước mặt chàng, nắm chặt ống tay áo chàng, nói: Đại thúc, cứu ta.

Chàng nhìn nàng chơi cờ, nhìn nàng vẽ tranh, nhìn thấy nàng tự tin dự liệu như thần, nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ ở nàng mà không bao giờ tìm được ở những người con gái khác.

Cứ cho là nàng chưa đầy mười bốn tuổi, cũng không phải tâm lý chàng vặn vẹo mà nảy sinh những suy nghĩ xấu xa với một tiểu cô nương, mà chỉ là người chàng thích vừa hay là nàng, cho dù nàng ở tuổi mười ba mười bốn, hay là nàng chạm ngõ ba mươi.

Chàng đã gặp được người tốt nhất, vậy thì việc gì phải trốn tránh?

Cần gì để ý đến thế tục phản đối, hay long trời lở đất một trận tam bành, người chàng muốn, chính là nàng.

Trì Xán nhếch môi: "Lê Tam."

"Ừ."

Chàng gằn từng chữ: "Muội hãy nghe cho kỹ đây, ta không muốn muội làm gì hết, ta muốn muội. Ta thích muội."

Dương Hậu Thừa ngã trên đất quên cả ngồi dậy tay ôm kín mặt.

Trời ơi, tỏ tình với một tiểu cô nương ngay trước mặt một kẻ thứ ba, trên đời này ngoài Thập Hi ra e là chẳng tìm được người thứ hai mất.

Mặt thì sao? Người này không thể muốn một chút mặt mũi à?

Trì Xán: Cần gì mặt mũi, ta muốn Lê Tam.

Kiều Chiêu nhất thời quên phản ứng.

Ta thích muội.

Mấy chữ này cách đây không lâu hình như cũng có người từng nói, à phải rồi, là cái vị Thập Tam gia ở Cẩm Y Vệ kia, Giang Viễn Triều.

Khi còn là Kiều Chiêu, gả cho người ta, sống đến tận năm hai mươi mốt tuổi, nhưng cũng chưa được nghe qua mấy chữ này lấy một lần. Mà nay trở thành Lê Chiêu còn chưa tròn mười bốn tuổi, lại được nghe tận hai lần.

Kiều cô nương lặng lẽ nghĩ: mấy thứ hoa đào đào hoa này, nàng không muốn đâu.

Chương 274: Ta là người cưới muội ấy