Chương 272: Bí mật của Kiều Mặc

Chương 272: Bí mật của Kiều Mặc

Editor: Ha Ni Kên

Kiều Chiêu siết chặt đôi đũa trong tay, đốt ngón tay trắng bệch hẳn lên.

Thiệu Minh Uyên đứng lên, trầm giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì rồi?"

"Cũng không rõ cụ thể mọi chuyện ạ. Ty chức canh giữ bên ngoài cửa cung, thấy Kiều công tử bị Cẩm Y Vệ áp giải đi mất. Sau đó cũng có đi dò la nhưng những người đó không nói gì."

Thiệu Minh Uyên gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Kiều Chiêu nhìn Trì Xán: "Không phải khi nãy Trì Đại ca nói là Hoàng Thượng triệu kiến Kiều Đại ca chỉ để trấn an ban ơn à, trừ phi—"

Nói đên đây, lòng Kiều Chiêu trầm xuống.

Trừ khi Đại ca quyết tâm nói ra những chuyện mà bản thân biết rõ là không thể nói với Hoàng Thượng, thậm chí có khi Đại ca chỉ chờ đến ngày hôm nay để nói ra cũng nên!

"Thập Hi, ta nhớ hôm nay Dương Nhị cũng trực ở trong cung đúng không?"Thiệu Minh Uyên mặt mày nghiêm nghị, hỏi.

Dương Hậu Thừa vừa mới vào Kim Ngô Vệ cách đây không lâu, phụ trách việc tuần tra trong cung.

"Ờm, đúng, tiểu tử Dương Nhị kia phải trực ngày hôm nay."

"Đi mời Dương công tử tới đây, mau lên." Thiệu Minh Uyên phân phó thân vệ.

"Tuân lệnh."

Thân vệ chạy như bay ra ngoài, vừa ra đường thì nhìn thấy Dương Hậu Thừa.

Thân vệ nhảy xuống từ trên lưng ngựa, như chim ưng sải cánh lao về phía Dương Hậu Thừa.

Dương Hậu Thừa đang nóng ruột nóng gan chạy đến phủ Quan Quân Hầu, đột nhiên bị ai đấy đánh lén thì tức giận: "Ở đâu ra tên tiểu súc sinh không có mắt vậy!"

Kết quả so được vài chiêu thì choáng váng: Tiểu súc sinh này có công phu lợi hại quá!

"Dương công tử, Tướng quân đại nhân của chúng ta mời ngài đến!" Thân vệ vội vàng giải thích, nhân lúc Dương Hậu Thừa đang ngẩn người thì một tay dùng sức kéo Dương Hậu Thừa lên lưng ngựa, rồi sau đó đạp mạnh vào mông ngựa.

Con ngựa khỏe khoắn hí một tràng dài rồi đưa Dương Hậu Thừa đi mất.

Nhưng con ngựa này đều đã được trải qua huấn luyện dạy dỗ cẩn thận, thuộc làu làu đường xá, nhanh như chớp đã chạy đến trước cửa Quan Quân Hầu. Đến nơi thì dừng lại đột ngột, Dương Hậu Thừa theo đà ngã lăn xuống đất.

Dương Hậu Thừa cũng sắp nôn ra đến nơi, cố ôm chặt ngực, quát to: "Mẹ nó!"

Đây là chuyện mà người bình thường sẽ làm à! Tên thân vệ kia, lại còn cái con ngựa chết dẫm này nữa, chẳng ra làm sao cả!

Sau đó, Dương Nhị công tử trầm mặc một hồi, rốt cuộc cũng thấu hiểu vì sao cho dù chàng có tha thiết ôm đùi van xin Thiệu Minh Uyên cho đi cùng, người ta cũng không dắt chàng đi theo.

Hóa ra chàng vẫn không đánh thắng nổi thân vệ của Thiệu Minh Uyên!

Phát hiện này khiến Dương Hậu Thừa mặt mày đưa đám, nếu không phải đang có chuyện gấp cần báo cho Thiệu Minh Uyên, chắc đã ngồi khóc lóc ăn vạ ở cửa phủ Quan Quân Hầu rồi.

Thấy Dương Hậu Thừa vừa đi vào, Trì Xán nhíu mày: "Nhanh thế à?"

Chàng nhớ là tên thân vệ kia vừa mới đi không bao lâu.

Dương Hậu Thừa hung hăng: "Đừng nói gì với ta hết, ta đang chạy đến đây thì gặp phải thân vệ của Đình Tuyền, cái tên tiểu tử kia chưa gì đã kéo ta –"

Nói đến đây tự thấy hơi mất mặt, Dương Nhị công tử hắng giọng nói: "Chưa gì đã đưa ngay ngựa cho ta dùng rồi."

"Trọng Sơn, hôm nay huynh phải trực đúng không?" Thiệu Minh Uyên hỏi.

"Phải, ta chạy tới đây định báo cho huynh chuyện này, hôm nay cữu huynh của huynh gây họa trong cung đấy."

"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

"Ta chỉ mới dò la bên ngoài thôi, cũng không rõ chi tiết, chỉ là nghe loáng thoáng rằng hình như Kiều công tử trình lên một cuốn ghi chép cho Hoàng Thượng. Hoàng Thượng xem xong lập tức nổi trận lôi đình, chỉ trích huynh ấy bêu xấu trọng thân, rồi sai người giam Kiều công tử vào thiên lao."

Cuốn ghi chép?

Trái tim Kiều Chiêu như rơi xuống.

Vậy là ban đầu Đại ca cũng không nói toàn bộ cho Lý gia gia biết về những thứ liên quan đến trận hỏa hoạn kia à?

Đây có phải minh chứng rõ ràng rằng đám cháy kia không phải là sự cố, mà là do có bàn tay ai đó can thiệp vào?

Nếu đã vậy, nhất định Đại ca sẽ biết điều gì đấy, nhưng vì một số nguyên nhân nên giữ kín bí mật, chỉ chờ tới hôm nay để gặp vua...

Kiều Chiêu không có cách nào trách Đại ca không tin tưởng nàng, thậm chí là Lý gia gia. Đại ca không nói với Lý gia gia nửa chữ, đủ để hiểu bí mật ca giữ kín kinh người đến mức nào.

Kiều Chiêu nhìn Thiệu Minh Uyên.

Như vậy, Đại ca cũng không tiết lộ với Thiệu Minh Uyên, dù chỉ là một câu?

Trì Xán nói ra thắc mắc của Kiều Chiêu: "Đình Tuyền, cuốn ghi chép đó của cữu huynh huynh là cái gì vậy?"

Đôi mày rậm cùa Thiệu Minh Uyên nhíu chặt: "Ta không biết."

Chàng đưa cữu huynh ra khỏi phủ Khấu Thượng Thư, hai người phần lớn chỉ nhắc đến những chuyện cũ với nhau. Chàng sẽ không nhịn được mà hỏi về thê tử quá cố, cữu huynh cũng kể nhiều chuyện về nàng khi chưa xuất giá.

Giờ chàng mới biết, hóa ra cái năm chàng mười bốn tuổi, lén đi theo cữu huynh đến Đại Phúc Tự để đổi lấy một lần tình cờ gặp gỡ hôn thê kia, khi chàng nhìn thấy cảnh cữu huynh bị một đám tiểu nương tử truy đuổi, thì ở một góc nào đó không ai biết, Kiều Chiêu cũng vừa tròn mười bốn cũng đang len lén quan sát hết thảy mọi chuyện.

Ngày hôm ấy, hai người đã cùng chứng kiến một sự việc, thậm chí có khi còn vô tình chạm mặt nhau. Có điều, chàng không nhận ra nàng, nàng cũng không nhận ra chàng. Cũng không tính là đã gặp nhau, chỉ là lặng lẽ bỏ qua nhau mà thôi.

Cữu huynh càng kể nhiều, hình bóng thê tử ngày một rõ ràng trong suy nghĩ của chàng. Nhưng cữu huynh không hề đả động đến đám cháy kia ở Kiều gia một lần nào, mỗi khi chàng hỏi đến thì sẽ nhẹ nhàng nói sang chuyện khác.

Chàng cũng biết chừng mực mà không hỏi thêm nữa, bây giờ mới hiểu cữu huynh không muốn nói nhiều thêm không phải vì đau lòng không muốn nhớ lại, mà chỉ là có uẩn khúc bên trong.

"Cữu huynh đó của huynh đúng là người có chính kiến, đến cả huynh cũng phải giữ kín như bưng." Trì Xán cười nhạt: "Giờ thì hay rồi, bây giờ chả biết đầu đuôi thế nào, bị bắt vào thiên lao vì gì cũng chẳng rõ, mọi người không kịp trở tay!"

Kiều Chiêu hơi sa sầm: "Hoặc là có lý do tuyệt đối không thể tiết lộ."

Đại ca của nàng là người khoáng đạt, ca không nói, tức là bí mật kia phải giữ kín tuyệt đối, cho dù là Thiệu Minh Uyên hay nhà ngoại tổ phụ cũng sẽ không nói ra nửa chữ.

Kiều Chiêu không cho Kiều Mặc sai.

Không nói gì, mọi người đều thấy Đại công tử Kiều gia đã thành phế nhân không uy hϊếp được bất kỳ ai, mà còn suýt mất mạng ở nhà ngoại tổ phụ kia kìa. Nếu mà lộ ra ca đang giữ một cuốn ghi chép trong tay, sợ rằng trong kinh thành này chẳng có chỗ đặt chân.

Có lẽ điều duy nhất Đại ca đoán sai, chính là phản ứng của Hoàng Thượng.

Quả nhiên Trì Xán nói tiếp: "Mọi người không biết thôi, cái vị hoàng đế cữu cữu kia của ta ghét nhất là việc triều chính không yên, làm cản trở công cuộc tìm kiếm trường sinh của Hoàng Thượng. Kiều Mặc trình ra cuốn ghi chép kia, nhất định là bằng chứng tố cáo một vị trọng thần nào đó trong triều đình, chưa biết chừng chỉ vì cuốn ghi chép ấy mà triều đình sẽ nổi một trận bão tố cũng nên."

Nói đến đây, Trì Xán xoa mũi, nói bằng ngữ khí kỳ dị: "Cái vị hoàng đế cữu kia của ta ấy mà, thấy triều đình bây giờ là ổn lắm rồi, ghét nhất là có biến."

Mọi người: "..." Hoàng Thượng như thế này thì loạn thần tặc tử mau mau đến chém chết đi.

"Được rồi, để ta đi hỏi chuyện một chút." Trì Xán cau mày nói.

Làm bạn với Thiệu Minh Uyên đúng là thiệt lớn, lại còn phải đổ vỏ cho cữu huynh của huynh ấy luôn chứ, sau này nhất định chàng phải đòi lại cả vốn lẫn lãi.

Trì Xán nhìn Kiều Chiêu theo bản năng.

Ừm, phải tìm Thiệu Minh Uyên đòi thêm bạc mới được, chàng muốn lấy vợ rồi.

Chương 273: Ta muốn muội