Chương 257: Buông tay ra

Chương 257: Buông tay ra

Editor: Ha Ni Kên

Đám người Trì Xán cũng tràn vào phòng.

"Lê cô nương, muội thực sự biết cách chữa à?" Dương Hậu Thừa không chờ đợi được nữa.

Kiều Chiêu phức tạp gật đầu.

"Rốt cuộc Đình Tuyền thế nào rồi?"

"Trong cơ thể huynh ấy vẫn luôn có hàn độc, mà hôm nay gặp phải xúc động như vậy khiến khí huyết nghịch hành, hàn độc công tâm, nên mới thành ra như vậy." Kiều Chiêu giải thích.

"Có thể loại bỏ hàn độc không?" Chu Ngạn hỏi.

"Có lẽ là có thể, có điều –"

"Sao lại dài dòng như vậy? Đình Tuyền cũng giúp muội bao nhiêu lần như vậy rồi, giờ chẳng nhẽ còn muốn ra điều kiện gì à?" Trì Xán không vui một cách khó hiểu.

Kiều Chiêu nhìn chàng, rồi đảo mắt nhìn mọi người, bình tĩnh nói: "Có một chuyện ta phải nói rõ ràng trước."

"Mời Lê cô nương cứ nói." Ý thức được mọi chuyện không đơn giản như vậy, Chu Ngạn dịu giọng nói.

"Có hai người có thể loại trừ hàn độc trong cơ thể của Thiệu Tướng quân. Một người là Lý thần y, người còn lại là ta." Kiều Chiêu nghiêm túc nói những lời này, tất cả mọi người nghe xong đều sửng sốt.

Thần Quang bội phục.

Tam cô nương, trước chưa nói đến y thuật cao minh cỡ nào, chỉ riêng phần tự tin này thôi đã hơn đứt mọi người rồi.

"Ta nói chuyện này, hy vọng cho các huynh hiểu rõ, ta là lựa chọn duy nhất để giải trừ hàn độc trong người Thiệu Tướng quân ở thời điểm hiện tại. Chỉ cần có người có thể thay ta, tuyệt đối ta sẽ không ra tay."

Mọi người càng nghe càng thấy hồ đồ.

Sao nghe chừng ý của Lê cô nương là không hề muốn giúp Thiệu Minh Uyên loại bỏ độc tố nhỉ? Thiệu Minh Uyên có từng đắc tội với Lê cô nương bao giờ không?

"Bây giờ ta cần một người giúp, còn những người khác không được đến gần cửa phòng –"

Kiều Chiêu chưa dứt lời thì mọi người đã nhao nhao: "Để ta, để ta!"

Nhìn Trì Xán, nhìn sang Dương Hậu Thừa, lại nhìn Kiều Mặc, Kiều Chiêu than thở.

Chắc chắn Trì Xán là không được, tính tình sớm nắng chiều mưa, nhỡ đang làm lại giở gió thì biết làm thế nào cơ chứ?

Dương đại ca cũng không được, cứ có cảm giác thể nào cũng không giữ kín được bí mật.

Đại ca –

Kiều Chiêu lặng lẽ lắc đầu.

Đại ca càng không.

Chỉ vừa nghĩ đến việc cởϊ qυầи áo Thiệu Minh Uyên ngay trước mặt Đại ca đã thấy lúng túng lắm rồi.

"Thần Quang, ngươi đi."

Trì Xán sa sầm: "Tại sao ta không được?"

Kiều Chiêu cười cười: "Trì đại ca quá tuấn tú, ta sợ bị phân tâm."

Mọi người: "..." Lý do này hay quá, không ai cãi được câu nào.

Hiển nhiên Trì Xán cũng tức đến mức không nói nổi.

Mọi người lui ra ngoài, để lại Kiều Chiêu và Thần Quang vừa được điểm danh.

"Tam cô nương, chuyện gì ta cũng làm được, mà, ta phải làm gì?" Thần Quang hơi lo lắng.

Nhìn tình hình của Tướng quân đại nhân rất nghiêm trọng, mà hắn đến một chữ bẻ đôi về y thuật cũng không biết, nhỡ làm hỏng cái gì thì chẳng phải lại hại Tướng quân à?

"Cứ làm theo lời ta là được."

"Được, tốt. Tam cô nương cứ chỉ đạo đi." Thần Quang nuốt một ngụm nước bọt, âm thầm cổ vũ bản thân.

Nhất định hắn sẽ làm được, vì Tướng quân, không được cũng phải được!

"Bây giờ, ngươi cởi y phục của Thiệu Tướng quân ra đi."

"Hả?" Thần Quang suýt thì gục ngã.

Hắn nghe nhầm mà, đúng không?

"Cởi y phục trên người Thiệu Tướng quân ra!"

"Tam cô nương, chuyện này, chuyện này không được đâu? Tướng quân của chúng ta vẫn đang mắc bệnh mà."

Kiều Chiêu tức đến bật cười: "Hay để đổi sang Trì công tử nhé?"

"Ta làm, để ta làm!" Thần Quang vội vã tiến lên, luống cuống cởϊ áσ Thiệu Minh Uyên ra.

Thần Quang vẫn luôn kính ngưỡng Thiệu Minh Uyên như một vị chiến thần, giờ đây khi phải cởϊ qυầи áo của chàng ra, áp lực trong lòng hắn to lớn vô cùng. Cởi xong áo, hắn căng thẳng đến nỗi quên cả lời Kiều Chiêu, giơ tay chuẩn bị kéo luôn dây quần của Thiệu Minh Uyên.

"Dừng lại!" Kiều cô nương trước giờ vẫn luôn ung dung bình thản giờ lại tức đến thở không nên hơi.

Cái tên phu xe này bị ngu à? Hắn lần mò quần của Thiệu Minh Uyên làm gì thế hả?

Kiều Chiêu mặt đỏ ửng, lấy ngân châm từ trong hà bao ra, lại gần Thiệu Minh Uyên.

Những vết sẹo chạy ngược chạy xuôi trên người của người đang nằm trên giường khiến nàng hơi chững lại.

Bách tính Đại Lương thường nói, vết sẹo trên chiến trường là vinh dự lớn nhất mà một người nam nhi có thể đạt được. Bởi vậy nên người này mới được trăm họ yêu kính ư?

Nhưng Tướng quân trẻ tuổi được người đời yêu kính ấy lại chẳng hề được mẫu thân yêu thương.

Kiều Chiêu cầm ngân châm, dặn Thần Quang: "Ngân châm này mà được hạ xuống, rất có thể Thiệu Tướng quân sẽ tỉnh lại. Nhất định ngươi phải giữ chặt Tướng quân, không để Tướng quân gây rối."

"Dạ." Thần Quang gật đầu như giã tỏi.

Kiều Chiêu bình tĩnh, hạ ngân châm vào huyệt đạo trên ngực của Thiệu Minh Uyên.

Vừa mới buông tay, Thiệu Minh Uyên đã mở mắt ra.

Mắt chàng đen sâu thẳm, mờ mịt trong đáy mắt tan nhanh hơn hẳn bình thường, bản năng nhạy bén huy động bắp thịt khiến cả người chàng căng cứng trong nháy mắt, muốn ngồi dậy.

"Tướng quân, không thể động đậy được!" Thần Quang giữ chặt bả vai Thiệu Minh Uyên, kêu to.

"Đừng cử động." Kiều Chiêu nhẹ giọng nhắc.

Rõ ràng giọng nói của thân vệ to hơn, dường như át đi mấy chữ nhẹ nhàng kia, nhưng Thiệu Minh Uyên lại chỉ có thể nghe thấy mấy từ "Đừng cử động".

Chàng không cựa quậy, sau đó mới muộn màng nhận ra: mình đang không mặc áo!

Trong giây lát ấy, đầu óc Thiệu Minh Uyên trống rỗng, gần như là dựa vào bản năng kéo lấy chăn gấm che người kín bưng, lạnh giọng nói: "Đi ra ngoài."

"Tướng quân, Tam cô nương đang giúp người loại bỏ hàn độc mà –"

Thiệu Minh Uyên cắt lời Thần Quang: "Thần Quang, đưa Lê cô nương ra ngoài."

Thấy Thần Quang vẫn do dự, giọng chàng lạnh hơn: "Sao rồi, giờ lệnh ta ngươi không nghe nữa à?"

Thần Quang giật mình, vội nói: "Ty chức tuân lệnh!"

"Tam cô nương, chúng ta ra ngoài đi."

Kiều Chiêu sầm mặt: "Không đi."

Phản ứng của tên khốn này làm sao vậy, cứ như là nàng muốn vô lễ hắn vậy.

Không phải là anh minh thần vũ trí dũng song toàn à, sao vẫn ôm đầy một bụng thành kiến của thế nhân thế này?

Hiển nhiên Thiệu Minh Uyên không ngờ rằng Kiều Chiêu lại cự tuyệt thẳng thừng như vậy, cố nén lúng túng: "Ta hiểu rõ tình trạng sức khỏe của ta, mời Lê cô nương ra ngoài trước đi."

Kiều Chiêu cầm lên cây ngân châm thứ hai, mặt không đổi sắc: "Bây giờ không thể nghe lời của Thiệu Tướng quân được. Tướng quân là bệnh nhân, ta là đại phu. Đối với những yêu cầu cố tình gây sự của người bệnh thì nhất định người thầy thuốc không thể nghe theo!"

Thiệu Minh Uyên ngẩn người.

Sống hai mươi mốt năm trời, đây là lần đầu tiên có người nói chàng tranh cãi vô lý.

Thần Quang há hốc.

Chao ôi, hắn biết ngay là Tam cô nương mạnh mẽ mãnh liệt chẳng ai bằng mà!

"Thần Quang, lấy chăn trên người Thiệu Tướng quân ra."

"Tướng quân –" Thần Quang thu hết can đảm giơ tay.

Ánh mắt ác liệt của Thiệu Minh Uyên ghim chặt vào bàn tay Thần Quang, lạnh lùng nói: "Rút móng vuốt của ngươi về ngay."

Thần Quang vội vàng chắp tay ra sau lưng, để xóa sạch sự tồn tại của bản thân, hắn dứt khoát chạy ra ngồi ở cửa.

Hắn thực sự không có cách nào ra tay mà, đã thế lại còn bị Tướng quân đại nhân và Tam cô nương liên thủ ức hϊếp. Nhưng ít nhiều vẫn có thể trông chặt cửa phòng. Dù thế nào đi chăng nữa cũng không được để ai thấy tình hình trong phòng bây giờ!

Kiều Chiêu kéo tấm chăn gấm trên người Thiệu Minh Uyên, bình tĩnh nói: "Buông tay ra."

Thiệu Minh Uyên hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào.

Tại sao trên đời này lại có người con gái như Lê cô nương?

Chàng lớn bằng ngần này rồi, không thể nào dùng dằng không chịu buông tay như trẻ con được, nhưng nếu mà chàng buông tay thì lại ở trần trước mặt một cô nương, như thế thì còn lúng túng hơn.

Tướng quân trẻ tuổi nắm chặt tấm chăn chẳng nói chẳng rằng.

Kiều cô nương giận đến bật cười.

Cái người này sao lại ngây thơ thế nhỉ, nghĩ là không nói gì thì có thể không buông tay à?

"Thiệu Tướng quân nhất định không chịu buông tay à?"

Chương 258: Nam nữ khác biệt