Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiều Quang Đến Chậm

Chương 243: Phủ Thượng Thư có hổ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 243: Phủ Thượng Thư có hổ

Editor: Ha Ni Kên

Phủ Khấu Thượng Thư là nhà ngoại của Kiều Chiêu, mặc dù nàng ít khi ghé đến nhưng vì nàng có trí nhớ tốt nên nàng vẫn nhớ khá rõ bố cục bài trí toàn bộ phủ Thượng Thư.

Kiều Chiêu đưa cho Thần Quang tấm bản đồ đã được nàng vẽ xong từ trước.

Thần Quang vẫn đang hoang mang nhận lấy, mở ra nhìn qua, giật mình không thôi.

Tấm bản đồ Tam cô nương vẽ chân thật đến như vậy, còn tỉ mỉ vẽ cả núi đá cây cối, mọi thứ như được hiện rõ trước mắt. Khả năng này mà được dùng trên chiến trường thì –

Không được, nhất định hắn phải giúp Tướng quân đại nhân rước được Tam cô nương về nhà!

Kiều Chiêu cũng không biết suy nghĩ của Thần Quang đã chệch hướng đến chốn nào, chỉ chỉ tấm bản đồ: "Chỗ này có một cây hoa quế, ngươi có thể đi vào từ đó, sau đó đi đến đây..."

Nói xong, Kiều Chiêu nhìn Thần Quang: "Có vấn đề gì à?"

"Nào có." Thần Quang lắc đầu một cái, không nhịn được hỏi: "Vậy phải dọa ai sợ ạ?"

Kiều Chiêu cười cười: "Không có ai cụ thể cả, chỉ cần cố cho càng nhiều người thấy càng tốt là được rồi. Nhớ là trốn gần cái viện tử này để che giấu hành tung, chờ một lát là trở về là được rồi."

Nàng chỉ vào viện tử của Mao thị, chỉ cần Thần Quang biến mất ở gần cái viện tử này, khiến mọi người tưởng nhầm rằng hắn tiến vào viện tử của Mao thị, vậy thì muốn lan ra tin gì thì ắt sẽ truyền được tin đó.

"Thần Quang, nếu không làm được cũng không cần miễn cưỡng, để ta còn nghĩ cách khác."

Thần Quang vỗ ngực: "Tam cô nương cứ yên tâm, đối với ta như trở bàn tay thôi."

Hắn còn từng thâm nhập vào cả đại bản doanh của thát tử cùng Tướng quân nữa là, huống hồ chỉ là phủ đệ của một quan văn.

"Được rồi, mọi chuyện đành nhờ ngươi vậy."

Đêm đến, phủ Khấu Thượng Thư đèn đuốc sáng trưng.

Vương bà tử làm ở phòng bếp nóng bức mãi không ngủ được.

Trời nóng nực như vậy, phòng các chủ tử nghỉ ngơi còn có đá lạnh bày khắp, chúng đại nha hoàn còn có thể hưởng chút hơi mát, nhưng đám hạ nhân như bà thì đến mảnh băng vụn cũng chẳng thấy tăm hơi.

"Đúng là tự chuốc hại vào thân mà, tự dưng hồi trẻ lại đi học nấu nướng làm cái gì không biết. Giờ tuổi cũng bằng đám nhũ mẫu chỉ việc ngồi yên hưởng phúc rồi, thế mà lại phải chịu đày đọa thế này!" Lớn tuổi lại hay dễ buồn đi giải, Vương bà tử lẩm bẩm đứng lên, giải quyết xong chuyện thì xách quần trở về, đột ngột có một bóng trắng vọt qua trước mắt.

Hoa mắt à?

Vương bà tử một tay xách quần, một tay dụi mắt.

Ánh trăng sáng ngời, có thể thấy một vật khổng lồ nằm cạnh đám hoa mộc.

Đây là –

Cơn buồn ngủ mơ màng của Vương bà tử bị quét sạch, lúc này quên cả sợ, bản năng tò mò lại nổi lên, bèn nhích lại gần, nghểnh cổ nhìn.

"Trời ơi có con hổ --" Một tiếng thé chói tai xé rách màn đêm.

Bà tử đi giải quyết nỗi buồn giữa đêm hôm sợ hãi tột độ, đến mức tay đang xách quần cũng tuột ra, quần rơi xuống, lộ ra qυầи иᏂỏ đỏ sậm.

Dựa theo kế hoạch, đáng lẽ Thần Quang chỉ cần thoắt ẩn thoắt hiện rồi biến mất? NNhưng hắn lại chết sững với tấm da hổ trên lưng. Nếu không phải có năng lực kiềm chế tốt, suýt chút nữa hắn đã hét ầm lên theo rồi.

Cho đến tận khi men đến nơi đèn đóm thắp sáng, bóng người nhốn nháo, Thần Quang mới tỉnh lại từ trong mộng, co cẳng chạy như điên.

Chết mất, thể này thà tự chọc mù mắt đi còn hơn! Hắn lớn bằng ngần này còn chưa bao giờ nhìn thấy qυầи иᏂỏ của đại cô nương đâu, như thế này có oan không cơ chứ!

Nếu không phải đang gánh trọng trách nặng nề trên vai, tiểu phu xe đã khóc toáng lên rồi.

"Vương bà tử, sao vậy?"

"Có con hổ, một con hổ trắng to ơi là to, vừa mới nằm ngay đây này..." Vương bà tử sợ đến mức giàn giụa nước mắt, đến cả quần cũng quên kéo lên.

"Sao lại thế được, chắc bà hoa mắt rồi."

"Không hoa mắt đâu, con hổ trắng kia còn nhìn chằm chằm ta một lúc lâu đấy!"

Bởi vì Thần Quang chần chừ mất một lúc, có kẻ đi ra sớm tinh mắt cũng nhìn thấy qua, nói theo: "Hình như nãy ta cũng thấy, có con hổ trắng đi về phía kia kìa."

"Không thể thế được, sao trong phủ lại có hổ được, chúng ta đi xem đi!"

Bảy tám hạ nhân bị đánh thức đuổi theo hướng người kia vừa chỉ.

"Này, đằng kia, kia... kìa!" Một người run run chỉ về phía trước, chân cẳng lẩy bẩy.

Lần này ai cũng

nhìn rõ.

Một con hổ trắng nhảy qua bức tường rồi sau đó không thấy bóng dáng đâu nữa. Trước khi biến mất, con hổ trắng kia còn quay lại nhìn một cái.

Cái nhìn ấy khiến mấy kẻ đứng gần nhũn hết cả chân.

Một lúc lâu trôi qua, mới có kẻ lên tiếng: "Đúng là có hổ thật!"

"Cũng không phải rừng sâu núi thẳm, sao lại có hổ được –"

"Ui, các ngươi có nghe tin đồn ấy không?"

"Ngươi bảo tin nào –"

"Cái chuyện kia ấy, không biết có phải thật không?"

Có người biến sắc: "Kia không phải viện tử của Đại thái thái à?"

Đám người đổi sắc hoàn toàn.

Qua một đêm, tin phủ Khấu Thượng Thư có hổ trắng xuất hiện lại sôi sục sùng truyền nhanh như lửa cháy.

Bởi vì trong phủ có nhiều kẻ tận mắt nhìn thấy, Tiết lão phu nhân cũng không thể tiếp tục coi thường, gọi đám người hôm qua đến hỏi rõ ràng.

Ai ngờ hỏi một hồi, đến cả Tiết lão phu nhân cũng không dám chắc.

Một người thì có thể là hoa mắt, nhưng chẳng lẽ nhiều người hoa mắt cùng một lúc như thế được à?

"Lục soát phủ một lượt đi!" Khấu Thượng Thư trầm mặt nói.

Mao thị nằm liệt giường vẫn mơ mơ màng màng, sau khi tỉnh lại đang định kêu nha hoàn bưng nước thì nghe thấy tiếng thì thầm to nhỏ.

"Con hổ trắng kia thật sự do thái thái biến thành à?"

"Đừng có mà nói lung tung, thái thái nghe được lại xé miệng ngươi ra bây giờ!"

"Thái thái vẫn đang ngủ mà. Chưa biết chừng, thái thái không ngủ đâu mà hồn thoát xác rồi. Hồn thoát ra thì hóa thành con hổ trắng, lang thang trong phủ cũng nên."

Mao thị nghe xong tức đến xây xẩm mặt mày, há mồm muốn mắng nhưng lại nhịn được, tiếp tục nghe đám nha hoàn bàn luận.

"Đừng có nói linh tinh, dù sao cũng chỉ là tin đồn nhảm thôi. Thái thái của chúng ta tốt đẹp lương thiện như vậy, sao lại có thể hại biểu công tử chứ?"

"Nhưng đêm qua nhiều người trong phủ thấy con hổ trắng lắm. Hôm nay lão thái gia còn ra lệnh lục soát cả phủ kia kìa, để tìm tung tích con hổ còn gì?"

"Khụ, khụ, khụ --" Mao thị không thể nhịn thêm, dùng dằng đứng dậy.

Hai nha hoàn lắm mồm sợ đến trắng mặt, đồng loạt quỳ xuống nói: "Thái thái."

"Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

Hai nha hoàn đưa mắt nhìn nhau.

"Một chữ cũng không được giấu. Nói rõ từ đầu đến cuối cho ta nghe, không ta bán các ngươi đi ngay đấy!"

Nghe hai người nha hoàn kể xong, sắc mặt Mao thị xanh trắng lẫn lộn, lại còn có mấy phần u ám.

Hai nha hoàn không tự chủ rùng mình.

"Cút ra ngoài!"

Đám người đi rồi, Mao thị nhắm mắt, lông mi cũng run lẩy bẩy, nội tâm sóng cuộn sông trào.

Chẳng lẽ thật sự có người trên trời đang nhìn xuống?

Không, không thể thế được. Trên đời này những kẻ gây ra những chuyện trời đất không dung cũng có phải gặp quả báo đâu, bà chỉ là một người mẹ hết lòng nghĩ đến hạnh phúc của con gái thôi, cũng chả hại đến tính mạng người khác, sao lại phải chịu trừng phạt thế này?

Từ hôm ấy trở đi, bệnh tình Mao thị trở nặng, cả người uể oải thiếu tinh thần, hơn nửa thời gian là mê mệt không nguôi. Phủ Thượng Thư cũng mời mấy vị đại phu nổi danh khắp kinh thành, mời một lượt cả mấy vị thái y nhưng cũng chẳng tìm nổi nguyên nhân gây bệnh.

Lời giải thích Đại thái thái mất hồn hóa thành con hổ hại người càng lúc càng lan rộng trong phủ Thượng Thư, thậm chí bắt đầu lọt ra ngoài.

Từ giả thành sát thủ bắt gã sai vặt hạ độc đến giả thành con hổ lang thang phủ Thượng Thư đêm hôm khuya khoắt, mặc dù tất cả đều do chính mình làm nhưng Thần Quang không tài nào giải thích nổi, rốt cuộc không nhịn được hỏi Kiều Chiêu: "Tam cô nương, thật sự Mao thị bị dọa sợ mất hồn rồi à?"

Chương 244: Tối nay có mưa
« Chương TrướcChương Tiếp »