Chương 241: Thiệu Tướng quân chọc Kiều cô nương tức phát khóc

Chương 241: Thiệu Tướng quân chọc Kiều cô nương tức phát khóc

Editor: Ha Ni Kên

Sở dĩ Quan Quân Hầu đón cữu huynh về phủ của mình là vì thê tử quá cố hiện về báo mộng rằng trong phủ Thượng Thư có một con hổ lông trắng nuốt chửng huynh trưởng của nàng.

Thế nhân luôn tin tưởng tuyệt đối vào những điềm báo trong mơ, lại còn rất thích tìm cách đối chiếu những gì được nhắc đến trong giấc mơ với thực tế.

Tin đồn sốt dẻo này nhanh chóng truyền đi như lửa cháy, đám dân chúng bình thường cùng lắm cũng chỉ thích nghe ngóng hóng hớt cho vui thôi, nhưng chúng nữ quyến nhà quan viên huân quý lại sôi nổi thảo luận tin tức này.

"Ta cũng đồng ý với mấy người, mấy thứ trong giấc mơ ấy đúng là muốn ám chỉ người thật việc thật. Con hổ trắng nuốt chửng Kiều công tử như thế, nhất định muốn mách rằng có một kẻ muốn hại Kiều công tử. Thế nên phu nhân Quan Quân Hầu mới lo lắng không yên cho huynh trưởng, mà hiện về báo mộng."

"Không thể thế được, Kiều công tử ở tại nhà ngoại, sao lại có người hại được?"

"Thế cũng chẳng lạ, nhà cao cửa rộng chuyện gì chẳng có, chính ở tại nhà mình còn chưa chắc là không có ai dám hại mình nữa là. Không phải người ta chả bảo con hổ trắng kia ở trong phủ Thượng Thư à, tức là người hại Kiều công tử cũng chỉ ở trong phủ Thượng Thư mà thôi."

"Chẳng trách Quan Quân Hầu lại đến đón Kiều công tử ngay giữa đêm khuya. Mấy người nghĩ con hổ trắng đấy là chỉ ai?"

Từng người rảnh rỗi không có việc gì làm lần lượt suy nghĩ nghiêm túc.

Khi nghĩ về một phủ nào đấy, tất nhiên ai ai cũng sẽ bắt đầu từ chủ tử trong phủ.

Một phụ nhân mặt tròn như vừa vỡ lẽ: "Ta biết rồi!"

Những ánh mắt tò mò càng khiến bà cường điệu hơn: "Chính là cái Đại thái thái Mao thị ở trong phủ Thượng Thư chứ ai! Con hổ lông trắng, các người nghĩ mà xem?"

"Phải nha." Mọi người bừng tỉnh.

"Phải rồi, Mao thị kia cầm tinh con hổ mà!" Theo dòng suy nghĩ, một phụ nhân khác nói.

Đang lúc mọi người bàn tán sôi nổi, một vị phụ nhân khác phán thêm một câu xanh rờn: "Không biết mọi người biết không chứ, nhà ngoại của Mao thị là họ Bạch đấy!"

"Thế này thì không sai vào đâu được, con hổ lông trắng kia nhất định là Mao thị rồi, không thể nghi ngờ được nữa. Nhưng bà ta hại Kiều công tử để làm gì chứ?"

"Ai mà biết được? Có lẽ là ngại Kiều công tử phiền phức, không muốn phí công nuôi à? Dù sao cũng chỉ là cữu mẫu, cách cả một tầng quan hệ rồi."

Lời đồn đãi này truyền đến tai Thiệu Minh Uyên khi chàng đang ngồi thưởng trà dưới giàn nho. Sững người một hồi lâu, chàng mới phân phó một thân vệ: "Liên lạc với Thần Quang, mời Lê cô nương đến lầu Xuân Phong ngay lập tức."

Kiều Chiêu được Thần Quang báo tin thì đi đến lầu Xuân Phong.

"Thiệu Tướng quân tìm ta có việc gì à?"

"Tại hạ vừa mới nghe được một tin đồn."

"Ồ." Kiều Chiêu thản nhiên, nhưng lòng đầy nghi ngờ: Thiệu Minh Uyên cố tình mời nàng đến là để bàn mấy tin vỉa hè à? Trông cũng không có vẻ giống người như thế mà nhỉ.

Thiệu Minh Uyên nhìn Kiều Chiêu: "Lê cô nương là người truyền tin đồn đấy à?"

Kiều Chiêu ngẩn người, sau đó sa sầm mặt: "Thiệu Tướng quân lúc nào cũng nói chuyện trực tiếp như thế à?"

Hai người cũng chẳng quen thân, người này còn không thèm rào trước đón sau, sao lại có thể không để ý đến mặt mũi của một cô nương mà hỏi thẳng người ta có phải kẻ tung tin đồn nhảm không như thế này cơ chứ?

Ờ thì đúng là nàng làm.

Thiệu Minh Uyên ngẩn người.

Sao Lê cô nương lại tức giận nhỉ? Lúc chàng thảo luận tình hình quân sự với bọn thuộc hạ cũng như vậy mà. Trực tiếp không phải nhanh gọn hiệu quả hơn à?

"Vậy Lê cô nương có biết ai là người truyền tin đồn đấy không?" Tướng quân trẻ tuổi nghĩ ngợi một chút, quyết định biết nghe lời, rút kinh nghiệm hỏi bằng một cách khác uyển chuyển hơn.

Kiều cô nương càng sa sầm mặt mày hơn.

Cái người này biết rồi mà còn hỏi nữa!

Thiệu Minh Uyên: "..." Câu hỏi của chàng vẫn chưa ổn rồi!

"Là ta." Kiều Chiêu quyết định không so đo với cái người này nữa!

Thấy Thiệu Minh Uyên yên lặng, nàng lại hỏi: "Thế thì sao?"

"Tại hạ cảm thấy, chuyện này nên tôn trọng quyết định của cữu huynh ta mới phải. Dù sao thì đây cũng là chuyện riêng của cữu huynh, có lẽ còn có chút ẩn tình bên trong..."

Thiệu Minh Uyên không tài nào nói nốt, vì chàng phát hiện ra cô nương trước mặt đang khóc mất rồi.

Cũng không hẳn là khóc, chỉ là đôi mắt đẹp kia bỗng dưng lấp lánh nước, tủi thân như thể nai con đang chạy quanh khu rừng thì đột ngột có người xuất hiện.

Thiệu Minh Uyên mờ mịt.

Chàng vẫn rất tôn trọng đề cao Lê cô nương, mặc dù lớn tuổi hơn đối phương nhiều, nhưng chưa bao giờ chàng đối xử với nàng như một cô nương bình thường.

Đối với chàng, có thể đối xử với nàng như một người bạn bình đẳng ngang hàng đồng trang lứa.

Bây giờ chàng mới nhận ra, hóa ra, dù thế nào đi chăng nữa thì Lê cô nương cũng vẫn là một người con gái, không hề giống với những người bạn khác của chàng.

Nhưng rốt cuộc chàng đã làm gì lại chọc Lê cô nương phát khóc thế này nhỉ?

"Thiệu Tướng quân cảm thấy ta đang xen vào việc của người khác à?" Kiều Chiêu phụng phịu hỏi.

Nàng biết là nàng không nên cảm thấy tủi thân, giờ nàng cũng không phải Kiều Chiêu.

Không phải muội muội của Đại ca, cũng chẳng phải thê tử của người trước mắt.

Trong mắt tất cả mọi người, nàng chỉ là một kẻ thừa hơi xen vào việc của người khác, một cô nương không biết an phận thủ thường.

Nhưng ở trước mặt tất cả mọi người, nàng đều không thấy tủi thân, chỉ có trước mặt Thiệu Minh Uyên, nàng lại không nhịn được.

Hắn thẳng tay bắn chết nàng rồi, còn dám bảo nàng xen vào việc của người khác à?

Cái đồ khốn kiếp không biết xấu hổ này!

Kiều cô nương nghĩ vậy, nước mắt tưởng như đã nén lại được bất ngờ rơi xuống lã tã như từng hạt trân châu.

Thiệu Minh Uyên luống cuống chân tay.

Thực sự chàng không làm gì mà, rõ ràng Lê cô nương không phải người thích tranh cãi vô lỹ như vậy, rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu?

"Lê cô nương, thật sự rất xin lỗi, cô nương, hay là cô nương đừng khóc –"

Thần Quang và Băng Lục vẫn đừng gần đó, không ngừng lia mắt nhìn về, Thiệu Minh Uyên bỗng nhiên muốn bỏ của chạy lấy người.

"Ta không thể xen vào việc của người khác, đến cả khóc cũng không được à?" Thiếu nữ rưng rưng nước mắt.

"Có thể chứ, tất nhiên là có thể... Nhưng thật ra thì, thật ra cũng có việc gì đâu mà phải khóc..." Tướng quân trẻ tuổi khô khan khuyên nhủ.

Kiều Chiêu càng tức giận hơn.

Nàng đã nhẫn nhịn lắm rồi đấy, cô nương khác thì khóc chết từ lâu rồi!

Thế mà lại còn dám nói – có việc gì đâu mà phải khóc!

Ngồi đấy mà có gì đâu mà phải khóc, tên khốn này thì biết cái thá gì cơ chứ!

Kiều cô nương đột ngột đứng dậy, đá vào chân Thiệu Minh Uyên một cái rồi xoay người bỏ đi.

"Băng Lục, Thần Quang, chúng ta hồi phủ!"

Băng Lục và Thần Quang chạy tới.

"Cô nương, sao người lại khóc rồi?" Băng Lục sợ hết hồn, quay sang chất vấn Thiệu Minh Uyên: "Thiệu Tướng quân, có phải ngài bắt nạt cô nương của chúng ta đúng không?"

Thiệu Minh Uyên yên lặng cúi đầu, nhìn cẳng chân vừa bị đá của mình.

Sức lực của tiểu cô nương, đá mạnh mấy đối với chàng cũng như không, nhẹ bẫng, chẳng có bao nhiêu cảm giác.

Nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ thành tảng đá đè chặt lòng chàng, khiến chàng khó lòng hoàn hồn được.

Chàng bị một tiểu cô nương đá vào chân, mà tiểu cô nương kia lại có vẻ như rất tủi thân, không kể nổi.

Nhưng rốt cuộc là tại sao cơ chứ?

"Băng Lục, đi, chúng ta đi." Kiều Chiêu phất áo bỏ đi.

Băng Lục thấy vậy thì ngó sang lườm Thiệu Minh Uyên rồi vội vàng đuổi theo.

Thần Quang lắc đầu không thôi, chỉ hận sắt không rèn được thành thép: "Tướng quân, không thể bắt nạt tiểu cô nương được, phải dỗ cơ."

"Không." Tướng quân trẻ tuổi coi như cũng giữ được tỉnh táo khi đối mặt với thuộc hạ.

Chàng chưa dỗ ai bao giờ, nhưng chàng cũng không có ý định tái giá, dỗ một người con gái khác không phải thê tử của mình, đâu phải chuyện gì phù hợp với lẽ thường?

"Không thể không làm gì được. Tam cô nương là cô nương kiên cường nhất mà thuộc hạ từng gặp. Nhất định Tướng quân đã làm chuyện gì rất nghiêm trọng mới khiến người tức phát khóc."

Chẳng lẽ Tướng quân lại vô lễ với Tam cô nương à? Hề hề hề, Tướng quân đại nhân thật là giỏi!

Thiệu Minh Uyên nghiêm túc nghĩ một lúc rồi nói: "Có vẻ như ta bảo nàng xen vào việc của người khác – Thần Quang, ngươi thấy sao?"

Chương 242: Mao thị đổ bệnh