Chương 24: Hiếm lúc hồ đồ

Chương 24 : Hiếm lúc hồ đồ

Edit & Beta : Ha Ni Kên

"Choáng váng bất tỉnh?" Khương lão phu nhân nhìn chằm chằm Đặng lão phu nhân. Con mắt phải của bà trắng đυ.c như phủ một màn sương, nhìn chằm chằm như vậy không khỏi khiến lòng người sợ hãi.

Đặng lão phu nhân từ trẻ đã thủ tiết, gặp qua không ít sóng gió, đương nhiên không thể bị ảnh hưởng bởi ánh mắt ấy, gật đầu khẳng định: "Đúng vậy, choáng váng bất tỉnh."

Khương lão phu nhân cười lạnh: "Được, ta cũng kệ nó đang bất tỉnh hay là đã chết rồi, Lê phủ không lưu nó lại được!"

Bà lại dùng con mắt mờ đυ.c kia nhìn chằm chằm Đặng lão phu nhân, bặm miệng, nếp nhăn bên khóe miệng càng sâu hơn: "Đệ muội, ta biết ngươi dễ mềm lòng, tuy nhiên chuyện này không thể nhân nhượng được. Tam nha đầu mất tích, nếu không truyền ra bên ngoài thì còn có thể lấp liếʍ bằng cách tuyên ốm cáo bệnh, nhưng lúc đấy cũng không giấu giếm nên mấy ngày nay thanh danh Lê phủ đã bị ảnh hưởng ít nhiều rồi.

Tất nhiên là mấy năm gần đây kinh thành có không ít trẻ con của các quý phủ đi lạc, nếu là nữ nhi thì dẫu lúc ấy có liên lụy thanh danh gia tộc, thì qua một thời gian mọi người cũng quên mất.

Thế mà Tam nha đầu kia vốn tuyệt đối không nên quay lại, lại trở về rồi!

Đệ muội, nó đúng là tôn nữ của ngươi, nhưng ngươi cũng không chỉ có mình nó là tôn nữ! Nó còn sống quay về, vẫn là cô nương Lê phủ, nhưng các cô nương khác về sau làm sao lập gia đình được đây?"

Thấy Đặng lão phu nhân không lên tiếng, Khương lão phu nhân lạnh lùng: "Chỉ cần nó sống ở cái phủ này thêm một ngày, người ngoài lại thêm một ngày cười chê, Lê phủ chúng ta không ngóc đầu lên nổi mất!"

Đặng lão phu nhân vẫn không hé răng.

Khương lão phu nhân có chút kinh ngạc, nhíu mày, dùng con mắt bình thường nhìn bà: "Đệ muội, ngươi có nhiều cháu gái như vậy, ngày thường cũng không phải không có nó thì không được, sao giờ lại luyến tiếc như thế? Nếu mà ngươi không đành lòng xuống tay, thì ta đành làm kẻ ác vậy. Dù có thế nào cũng không thể lưu lại được Tam nha đầu."

Thái độ kiên quyết của Khương lão phu nhân không nằm ngoài dự đoán của Đặng lão phu nhân. Chờ bà phẫn nộ xong thì Đặng lão phu nhân mới giải thích: "Khổ tâm của Hương Quân ta hiểu được. Nghiệp chướng kia quả thật làm mất mặt Lê phủ. Có điều mọi chuyện cũng không hỏng bét như mọi người nghĩ, mặc dù nó bị bọn buôn người bắt đi, nhưng giữa đường lại được Lý thần y cứu trở về ---"

"Lý thần y?"

"Đúng, là vị Lý thần y được chính mồm Hoàng Thượng khen ngợi."

"Chuyện này sao có thể!" Khương lão phu nhân khó lòng tin nổi.

Đặng lão phu nhân nở nụ cười: "Hôm nay chính vị Lý thần y ấy dẫn Tam nha đầu trở về nhà, láng giềng ai cũng thấy hết.

"Không phải là giả mạo chứ?" Khương lão phu nhân vẫn không tin.

«Nếu giả mạo người khác thì còn có thể, Hương Quân ngài nghĩ xem, Lý thần y là ai? Nếu dám giả mạo còn không phải sẽ bị Cẩm Y Vệ lập tức bắt đi sao!»

Người có tên cây có tuổi, dám giả mạo người có tiếng tăm giữa ban ngày ban mặt thì chính là coi trời bằng vung rồi.

Khương lão phu nhân hiển nhiên hiểu được đạo lý này, vẻ mặt vốn tàn nhẫn lại nhạt đi đôi chút.

Đặng lão phu nhân trong lòng buông lòng, giọng điểu khẩn thiết: "Ngài nghĩ mà xem, Lý thần y tự mình đưa Tam nha đầu về nhà, chúng ta lại đem nha đầu đuổi đi, không phải là sẽ làm cho thần y không hài lòng?"

Đây là nghi ngờ nhân phẩm cao quý của thần y. Đắc tội với một vị thần y là cực kỳ không khôn ngoan.

Khương lão phu nhân vốn thuộc dòng dõi hoàng tộc, gặp gỡ mấy vị hoàng thân quốc thích còn nhiều hơn Đặng lão phu nhân, tất nhiên là rất rõ ràng địa vị của Lý thần y trong lòng nhóm quý nhân.

Rốt cục bà hạ khóe miệng: "Nếu như vậy thì từ từ nói sau. Có điều từ giờ Tam nha đầu không cần đi học nữa, ngươi bắt nó ở trong sân đi, đừng đi lại ra ngoài làm người khác nhận ra nữa!"

Cho dù Tam nha đầu có được Lý thần y cứu trở về, ngại thể diện của thần y thì không thể xử lý ngay được. Có điều ánh mắt của thế nhân thì sáng hơn sao trời, tương lai chắc chắn Tam nha đầu không thể lập được gia đình.

Trong mắt Khương lão phu nhân, một cô nương không gả chồng được, chẳng khác nào quân cờ bỏ đi.

Chờ Đặng lão phu nhân cáo từ, nhìn bóng dáng bà khuất dần, Khương lão phu nhân lắc đầu cười lạnh.

Đặng thị này quá là bao che khuyết điểm, thật sự là già rồi nên hồ đồ!

Đặng lão phu nhân tạm thời trấn tĩnh được Khương lão phu nhân, âm thầm thở dài. Bà trở về tới Thanh Tùng đường còn chưa kịp uống một ngụm trà nóng, đã nghe nha hoàn báo: "Lão phu nhân, Nhị thái thái cầu kiến."

Đặng lão phu nhân nhíu mày, mới nói: "Mời Nhị thái thái vào."

Không lâu sau, màn che bị vén lên, một vị phụ nhân tầm ba mươi tuổi đi đến.

Nhị thái thái Lưu thị là con dâu thứ hai của Đặng lão phu nhân. Ba năm trước Nhị lão gia Lê Quang Thư bị điều ra bên ngoài, bà và hai đứa con gái ở lại phủ, từ xưa đến nay vẫn luôn mồm mép tép nhảy.

Bà tiến vào rồi hành lễ, tự mình rót một ly trà đưa cho Đặng lão phu nhân, mở miệng nói: "Lão phu nhân, con dâu nghe nói Tam cô nương đã trở lại, thật là lấy làm kinh hãi."

"Ngươi đến Nhã Hòa Uyển rồi ư?"

"Đã đến, nhưng Đại tẩu lại nói Tam cô nương không thoải mái, không tiện gặp người khác." Nói đến hai chữ "Đại tẩu", Lưu thị bĩu môi.

Con dâu trưởng Tây phủ là Hà thị vốn là vợ kế, tuổi còn nhỏ hơn bà, đầu óc lại chẳng ra làm sao, Lưu thị vốn luôn chướng mắt ở trong lòng.

Đặng lão phu nhân biết rõ suy nghĩ của Lưu thị. Có điều xưa nay vợ kế khó làm, Hà thị lại chẳng thèm cố gắng, bà là mẹ chồng cũng chẳng muốn nói đỡ cho Hà thị.

Khụ khụ, tính tình Hà thị như thế kia bà không đá cho một cước đã là tốt lắm rồi.

"Lão phu nhân, người mới từ Đông phủ trở về đúng không? Hương Quân nói thế nào vậy?" Lưu thị đến đây hiển nhiên là để nghe ngóng tin tức.

Đặng lão phu nhân ra vẻ không hiểu: "Hương Quân á? Ngài cảm thấy Tam nha đầu thực sự là tốt số nên mới gặp được quý nhân."

"Thế thôi?"

Đặng lão phu nhân cười tủm tỉm: "Chậc, ta biết ngươi là thẩm thẩm thì quan tâm đến Tam nha đầu, đau lòng nó chịu khổ. Có điều cũng không cần quá quan tâm đến nó mà phải tặng tổ yến, nếu thật sự không yên lòng thì tặng nấm tuyết mật ong linh tinh là được rồi."

Lưu thị thiếu chút nữa không đứng thẳng nổi.

Ai thèm tặng tổ yến?

Nha đầu ti tiện kia thanh danh không còn trong sạch mà dám trở về nhà, nếu mà hiểu chuyện thì đã biết đường nhảy sông tự vẫn rồi!

Ngày thường Đặng lão phu nhân vốn cũng không thuận mắt Tam nha đầu, Lưu thị có đánh chết cũng không nghĩ Lê Tam xảy ra chuyện như thế mà thái độ của lão thái thái lại như thế này.

Hay là lão thái thái trúng tà rồi?

Song Lưu thị lại nói: "Lão phu nhân, tất nhiên là con dâu đau lòng Tam cô nương, nhưng lại càng đau lòng đám A Kiểu hơn. Quý phủ chúng ta chưa có cô nương nào xuất giá, Tam cô nương lại gặp chuyện như thế, thành thật thì đến phủ ta còn không biết nên nói thế nào, huống hồ người ngoài?"

Lưu thị nói xong, không thấy Đặng lão phu nhân đáp lại, giương mắt nhìn, lại chỉ thấy Đặng lão phu nhân mắt hơi híp lại, uống hết chén trà trong tay rồi mới nhìn bà cái nhìn đầy ý nghĩa, nói: "Ánh mắt người ngoài cũng thay đổi một sớm một chiều mà."

Con mắt người đời nói là quan trọng thì cũng là quan trọng, nhưng nói là không quan trọng thì đôi khi cũng chẳng đáng làm đồ bỏ đi.

Đặng lão phu nhân một mình nuôi lớn hai đứa con, bà hiểu hơn so với bất kỳ ai rằng: nếu cái gì bà cũng dựa vào ánh mắt người ngoài mà làm thì bà đã sớm không chống đỡ nổi rồi.

Bà không thích Tam nha đầu, nhưng Tam nha đầu vẫn là một đứa nhỏ, đến cả thần y tình cờ gặp gỡ cũng nguyện ý tặng cho Tam nha đầu một đường sống, bà là tổ mẫu lại sẽ vì ánh nhìn người ngoài mà đẩy Tam nha đầu vào chỗ chết sao?

Hôm nay bà vì cái nhìn của người ngoài mà lấy mạng Tam nha đầu, ngày mai lại vì cái nhìn đấy mà lấy thêm mạng của ai nữa?

"Chỉ là --" Lưu thị làm sao mà hiểu được, đang muốn nói thêm lại nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Đặng lão phu nhân.

Lão phu nhân thế mà đã ngủ rồi!

Lưu thị mặt xanh như tàu lá, phất tay áo bỏ đi.

Chương 25: Phụ thân