Chương 143: Nhận ra

Chương 143: Nhận ra

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Lý thần y bước vào phòng, chỉ bỏ lại một câu "Các ngươi chờ ở ngoài đi" rồi đóng cửa rầm một tiếng, cho mỗi Băng Lục vào cùng.

Động tĩnh như vậy vẫn không đánh thức được người đang nằm trên giường.

Lý thần y bước đến, đặt tay lên cổ tay Kiều Chiêu.

Băng Lục dè dặt hỏi: "Thần y, cô nương nhà tiểu tỳ có sao không ạ?"

"Không chết được."

Băng Lục cắn môi.

Ông lão này nói gì vậy, không phải là nghĩa tổ phụ của cô nương nhà nàng à? Sao lại chết với sống chứ, hừ hừ hừ. Cô nương nhà nàng phải sống lâu trăm tuổi.

Nàng cũng phải sống lâu trăm tuổi để còn hầu hạ cô nương!

Tiểu nha hoàn xác định tương lai thật xa.

Lý thần y thu tay về, lôi một bình sứ từ hòm thuốc tùy thân, mở nắp lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng Kiều Chiêu, sai Băng Lục: "Đút nước cho con bé đi."

Nhưng ánh mắt Băng Lục lại đang dán chặt vào cái hà bao cũ trong góc hòm thuốc vừa mở, nhìn đến xuất thần.

Lý thần y gõ Băng Lục một cái, trách mắng: "Nha hoàn nhà ngươi có bị ngốc không hả, hay muốn cô nương nhà ngươi chết nghẹn bây giờ?"

Nha hoàn này cũng không linh hoạt khéo léo như nha hoàn A Châu kia.

Băng Lục bị gõ đau chảy cả nước mắt, nhưng cũng không than lấy một tiếng, vội vàng rót nước, đỡ Kiều Chiêu dậy rồi khẽ khàng đút nước cho nàng.

Chẳng qua vì sốt cao nên Kiều Chiêu mới ngủ mê man, cũng không phải là hôn mê sâu, nàng vẫn nuốt nước xuống theo phản xạ.

Băng Lục thở phào nhẹ nhõm, cầm khăn tay sạch lau lau khóe miệng của nàng, ánh mắt vẫn không ngăn được mà nhìn về phía hòm thuốc.

Lý thần y vuốt râu: "Tiểu nha hoàn nhà ngươi cứ nhìn linh tinh cái gì vậy?"

Băng Lục là người có việc gì thì nói thẳng, cắn môi nói: "Tiểu tỳ đang nhìn cái hà bao trong hòm thuốc của ngài."

Lý thần y nhìn sang, hơi biến sắc, giơ tay đóng chặt hòm thuốc, quay đầu lạnh lùng nhìn Băng Lục chằm chằm: "Hà bao thì có gì để nhìn. Đợi Chiêu nha đầu tỉnh dậy ta sẽ nhắc nhở nó một chút, tại sao lại giữ một nha hoàn thiếu quy củ như thế này bên người chứ!"

Vừa nghe thấy mình làm mất mặt cô nương, Băng Lục lập tức sốt ruột, vội vàng giải thích: "Không phải đâu ạ. Lý thần y, tiểu tỳ thấy cái hà bao bên trong hòm thuốc của ngài rất giống hà bao của cô nương chúng ta."

Xấu xí đến mức đặc biệt như vậy, lúc đầu nàng phải vắt sạch trí thông minh mới tìm ra được lý do để khen, làm sao mà quên được.

"Hà bao rất giống?" Lý thần y nghe vậy thì ngờ vực.

Sợ lão không tin, Băng Lục lập tức rút ra một cái hà bao màu trắng đưa đến trước mặt Lý thần y, nói: "Thần y ngài nhìn xem, có giống không? Mặt sau hà bao của cô nương chúng ta còn lót một lớp da cá. Tiểu tỳ cảm thấy cô nương rất thích cái hà bao này nên khi thay y phục đã giữ lại –"

Lý thần y siết chặt hà bao trong tay, nhìn người đang nằm trên giường.

Gò má thiếu nữ đang dần hồng hào trở lại, hô hấp đều đều nhẹ nhàng, vẫn không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.

Mệt nhọc quá độ, tiêu tốn quá nhiều sức lực, thuốc có tốt mấy cũng không thay thế được công dụng của giấc ngủ.

Lý thần y nghiêm mặt lôi ra mấy cây ngân châm, nói với Băng Lục: "Ngươi cũng đi ra ngoài đi."

Băng Lục nhìn Kiều Chiêu vẫn đang say ngủ, không nhúc nhích.

"Đi ra ngoài đi, lão phu châm cứu kỵ nhất là có kẻ quấy rầy."

"Dạ, thế đành phiền thần y chăm sóc cô nương nhà tiểu tỳ."

Chờ Băng Lục đi rồi, Lý thần y lập tức hạ ngân châm vào vài huyệt đạo trên người Kiều Chiêu, không bao lâu sau, mí mắt của Kiều Chiêu giật giật rồi từ từ mở ra.

"Lý gia gia?"

Lý thần y giơ hà bao trước mặt Kiều Chiêu, hỏi: "Cái hà bao này là từ đâu ra?"

"Cháu làm." Ở trước mặt Lý thần y, Kiều Chiêu không đề phòng gì hết, thuận miệng đáp.

"Cháu làm?" Lòng Lý thần y như nổi cơ bão, ánh mắt gắt gao nhìn Kiều Chiêu: "Sao cháu lại lót da cá vào mặt trong của hà bao?"

"Để chống nước ạ, như thế nếu có gặp mưa thì đồ trong hà bao cũng không bị nước mưa làm ướt." Kiều Chiêu cười khanh khách nói, thản nhiên nhìn lại Lý thần y.

Trái tim của Lý thần y đã sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực, một người đã sống đến tuổi này như lão không chịu được thêm, vội vàng lôi một viên thuốc ra nhét vào miệng để ngăn nỗi kinh sợ. Rồi lão từ từ xoay người mở hòm thuốc, lấy ra cái hà bao cũ.

Kiều Chiêu một mực lẳng lặng tỉnh bơ nhìn.

Lý thần y đặt cái hà bao cũ cạnh hà bao lấy từ tay Băng Lục, nhìn Kiều Chiêu.

"Chiêu nha đầu."

"Dạ?"

"Cháu không thấy hai cái hà bao này rất giống nhau à?"

Có lẽ, những hoài nghi của Lý gia gia, những điều tưởng như đã quen biết từ trước, từ khi vô tình gặp ở phía Nam cho đến bây giờ cuối cùng cũng sẽ được hỏi rõ vào lúc này ư?

Lý thần y im lặng không nói gì, lật đi lật lại hà bao cũ trong tay, chỉ cho Kiều Chiêu: "Trong này cũng có da cá."

Lão nhìn đăm đăm Kiều Chiêu, rồi chậm rãi mở miệng: "Cái hà bao này là từ rất lâu rồi, là một tôn nữ khác của gia gia tặng gia gia."

Kiều Chiêu nhẹ nhàng mỉm cười, làn môi tái nhợt như nhuộm chút màu sắc.

Nàng cười nói: "Lý gia gia giữ cái hà bao cũ này thật lâu nha."

Lý thần y không tiếp lời Kiều Chiêu, cứ nhìn nàng như vậy, giống như muốn cất nàng vào trong lòng.

Sau một khoảng lặng dài, Lý thần y khàn giọng hỏi: "Chiêu nha đầu, là cháu à?"

Kiều Chiêu rũ mắt, khóe mắt ươn ướt.

Rèm mi dày mượt khẽ run, một giọt nước mắt trong xuống rơi xuống, lăn nhẹ theo gò má trắng nõn. Thiếu nữ ngước mắt, nhìn lão giả ngay trước mặt, nhẹ giọng nói: "Vâng."

Từ nay về sau trên cuộc đời này, cuối cùng cũng có một người mà nàng được làm Kiều Chiêu trước mặt người đó.

Lý thần y không dám tin rằng lão có thể nhận được câu khẳng định nhẹ như không như vậy.

Lão ngẩn ngơ, hồi lâu sau đột ngột nắm chặt cổ tay Kiều Chiêu, nhìn nàng chằm chằm, đáy mắt lộ vẻ điên cuồng: "Làm sao như thế được? Làm sao có thể như thế được!"

Lão hít một hơi thật sâu, buông tay ra, đột

nhiên lại phá lên cười như điên dại.

Hóa ra chuyện lão nghiên cứu mấy năm nay không phải vớ vẩn, lão không bị tẩu hỏa nhập ma!

Tiếng cười của Lý thần y quá điên cuồng dữ dội, giống như vừa gạt được một tảng đá cứng đầu đè chặt trong lòng, người bên ngoài vội đẩy cửa xông vào.

Tiếng cười hơi ngừng lại, Lý thần y trầm mặt quát to: "Cút hết ra ngoài cho ta, lão phu đã chữa xong đâu!"

Trì Xán bất động đứng yên: "Thần y có nói sai gì không, ta thấy Lê cô nương đã tỉnh rồi –"

Chưa dứt lời đã thấy Lý thần y phất tay áo một cái, ngân châm như mưa bay đến trước mặt.

Từng trải qua những ký ức đau thương về đống ngân châm, Dương Hậu Thừa sởn đến già, biến sắc hô to: "Không hay rồi, ngân châm có độc đấy!"

Trong nháy mắt, Thiệu Minh Uyên mặt không đổi sắc, một tay kéo cổ áo Trì Xán đẩy chàng về phía sau, tay kia vung lên, ngân châm va phải ống tay áo, rơi lả tả xuống đất.

"Thần y bớt giận, chúng ta lui ra ngoài đây." Thiệu Minh Uyên vẫn giữ nguyên nụ cười, thành thực lễ độ.

Chàng nhìn Kiều Chiêu một cái, gật đầu rồi muốn lui ra ngoài. Thế nhưng Lý thần y lại nói: "Ngươi chờ đã!"

Chương 144: Hỏi