Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiều Quang Đến Chậm

Chương 140: Lý do

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 140: Lý do

Edit & Beta: Ha Ni Kên

"Ta có thể hỏi nguyên nhân được không?" Kiều cô nương lăm lăm trong tay cây gậy cời lửa, hỏi.

Nguyên nhân à?

Vì thuộc hạ muốn chàng có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân?

Thiệu Minh Uyên là một người ngay thẳng bộc trực, chứ không phải kẻ ngu, tất nhiên có bị đánh chết cũng không dám nói ra nguyên nhân này.

"Thuộc hạ đó của ta... đầu óc hơi có vấn đề."

Kiều cô nương càng đen mặt.

Đầu óc nàng cũng không có vấn đề, nghĩ là nàng sẽ tin cái lý do này à?

Kiều Chiêu đặt gậy cời lửa xuống, bưng bát cháo lên, húp một ngụm cháo nhỏ, chẳng nói gì nữa.

Thiệu Minh Uyên cảm thấy căng thẳng.

Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm quan sát quân địch của chàng, Lê cô nương chắc là đang tức giận.

Tướng quân trẻ tuổi chưa từng quen biết cô nương nào, trong giây lát không biết nên nói cái gì cho phải, buồn bực nhấc bát cháo lên uống.

Kiều Chiêu liếc chàng một cái, nổi đóa.

Thuộc hạ của cái người này làm hỏng càng xe ngựa của nàng, đã không nói nổi nguyên do lại còn dám húp cháo à?

Đặt bát cháo cạnh bếp lò, Kiều Chiêu nhìn thằng vào mắt Thiệu Minh Uyên, lãnh đạm nói: "Thiệu Tướng quân."

Thiệu Minh Uyên ngẩng đầu.

"Ta nhớ khi nãy Tướng quân có nói rằng Tướng quân đi đến Đại Phúc Tự một mình, sao bây giờ lại có thêm một thuộc hạ rồi?"

Thiệu Minh Uyên ôm bát cháo, cảm thán trong lòng: tâm tư của Lê cô nương thật kỹ càng tỉ mỉ, nếu ở trong quân doanh của chàng thì đúng là nhân tài trong vạn người rồi! Cớ sao chỉ là một tiểu cô nương chứ, thật đáng tiếc.

Thiệu Minh Uyên quyết định nói thật một nửa: "Lê cô nương, thực ra thì thế này. Lý thần y sắp sửa rời kinh, vì vậy đã ủy thác ta trông nom coi sóc cô nương, ta bèn phân phó một tên thân vệ chú ý đến cô nương. Ừm, hắn thấy nếu làm hỏng xe ngựa của cô nương sẽ có thể khiến phu xe không hoàn thành nhiệm vụ, chưa biết chừng có cơ hội vào Lê phủ làm phu xe, từ đấy bảo vệ cô nương tốt hơn. Vì thế mới ấm đầu làm chuyện ngu ngốc như vậy."

Gương mặt tuấn tú của Tướng quân trẻ tuổi đỏ ửng: "Hắn ngu ngốc như vậy, ta vừa thấy xấu hổ vừa không tưởng tượng nổi, mong rằng Lê cô nương thứ lỗi."

Kiều Chiêu: "..." Nàng không còn lời gì để nói.

Trầm mặc một lúc, Kiều cô nương mới nói: "Hóa ra lại là như vậy, đa tạ Thiệu Tướng quân hao tâm tổn trí."

Rốt cục cũng xác định được cái người này không tùy tiện đối xử tốt với một vị cô nương khác như vậy, trong lòng cũng thư thái hơn đôi chút.

"Phải, nếu ta đã đồng ý với Lý thần y thì phải cố gắng làm tròn việc người khác nhờ cậy. Không ngờ nghĩ trong lòng thì tốt mà làm lại chẳng ra sao, khiến Lê cô nương phải chịu tội vạ." Thiệu Minh Uyên áy náy cười với Kiều Chiêu: "Lê cô nương, tại hạ thực sự rất xin lỗi."

"Thiệu Tướng quân không cần phải tự trách bản thân, vị thuộc hạ kia –"

"Ta đã sai tên vô liêm sỉ kia về tìm xe ngựa đến đón Lê cô nương rồi, chờ đến khi đưa được Lê cô nương bình an trở về, xử lý thế nào là do Lê cô nương quyết định."

Kiều Chiêu cười một tiếng: "Là ta quyết định xử lý Thiệu Tướng quân hay là xử lý vị thuộc hạ kia của Thiệu Tướng quân?"

Thiệu Minh Uyên ngẩn người.

Lời này của Lê cô nương rất có trình độ, nếu đàm phán cùng quân địch chắc chắn sẽ không sợ thiệt.

"Là do tại hạ dạy dỗ không nghiêm, nếu Lê cô nương có yêu cầu gì có thể nói với ta. Nếu Minh Uyên có thể, tuyệt đối sẽ không chối từ."

Mắt hạnh trong suốt của Kiều Chiêu cong lên, cười khẽ: "Lời này của Thiệu Tướng quân chu toàn thật đấy."

Thiệu Minh Uyên nhìn nàng không hiểu lắm.

"Nếu ta muốn Thiệu Tướng quân cưới ta thì Thiệu Tướng quân cũng đáp ứng à?"

Nếu mà dám đáp ứng thì nàng lập tức cho ăn một cây gậy cời lửa!

"Khụ khụ khụ --" Thiệu Minh Uyên nghiêng đầu ho khan kịch liệt, càng ho tiếp thì cổ họng càng ngứa ngáy, mơ hồ nếm được vị máu tanh.

Chàng lau qua khóe miệng rồi mới quay đầu lại, lúng túng nhìn Kiều Chiêu, nói: "Lê cô nương lại nói đùa rồi."

Lê cô nương cũng không giống người sẽ tùy tiện hiểu nhầm, vì vậy nên chàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.

"Vậy nên sau này Thiệu Tướng quân cũng không cần nói chuyện quá chu toàn, đặc biệt là đối với các cô nương."

Thiệu Minh Uyên nghĩ một lúc, nghiêm túc gật đầu với Kiều Chiêu: "Lê cô nương nói phải."

Kiều Chiêu cười một tiếng: "Vậy sau này để cho vị thuộc hạ kia của Thiệu Tướng quân làm phu xe của ta đi, coi như là trừng phạt hắn."

Xe ngựa lật, lão phu xe của Tây phủ kia vì đuổi theo ngựa mà mất tăm mất tích, có thể thấy là không trông cậy được gì. Cứ cho là đầu óc thân vệ của Thiệu Minh Uyên hơi có vấn đề, nhưng thân thủ chắc cũng không tệ.

Kiều cô nương sẽ không làm chuyện cậy mạnh ở chỗ mình rõ ràng còn yếu, Băng Lục vừa mới học võ thôi, không thể thành trong một sớm một chiều được, mà sau này nàng sẽ thường xuyên xuất môn, có một vị phu xe như thế, sao còn phải nghĩ gì nữa?

Thiệu Minh Uyên không nghĩ Kiều Chiêu sẽ yêu cầu như vậy, đồng ý luôn.

Sau này Thần Quang có thể quang minh chính đại bảo vệ Lê cô nương khiến chàng an tâm hơn nhiều, tất nhiên khi về phải dặn dò cái tên vô liêm sỉ kia đừng có làm những chuyện ngu ngốc nữa.

Phòng bếp đơn sơ lập tức an tĩnh trở lại, Thiệu Minh Uyên nhanh chóng nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng.

Chàng nhìn sang chỉ thấy thiếu nữ đã gục đầu lên đầu gối, có vẻ như đã ngủ.

Hô hấp của nàng rất nhẹ, giống như sắc mặt của nàng bây giờ vậy, tái nhợt, trong suốt, giống như tuyết trắng trên đỉnh núi cao, mặt trời vừa ló dạng sẽ tan ra ngay lập tức.

"Thiệu Tướng quân, ngài ăn xong cháo rồi ạ? Cô nương của chúng ta thế nào rồi ạ?"

"Lê cô nương ngủ rồi, ngươi vào trông đi."

"Dạ." Băng Lục vào phòng.

Thiệu Minh Uyên nhìn hai tên thợ săn còn đang hôn mê bất tỉnh, nhấc chân đi ra ngoài.

Chẳng biết mưa đã ngừng rơi từ khi nào, cây cối được nước mưa gột rửa càng xanh ngát, không khí mát mẻ ẩm ướt từ bùn đất dâng khắp xung quanh.

Thiệu Minh Uyên đứng yên ở đó nhìn về phía xa, không biết qua bao lâu thì đột ngột quay lại phòng bếp.

Băng Lục vẫn làm chỗ tựa cho Kiều Chiêu khỏi bị ngã, nghe tiếng thì ngẩng đầu dậy.

"Đánh thức Lê cô nương dậy đi, chúng ta đi được rồi."

Băng Lục nghe vậy mừng rỡ vô cùng, lập tức xoay người, nhẹ nhàng gọi: "Cô nương, tỉnh dậy thôi."

Không có động tĩnh gì, nàng đưa tay lay nhẹ Kiều Chiêu: "Tỉnh lại thôi cô nương ơi –"

Vẫn không thấy động tĩnh gì, Băng Lục vừa biến sắc thì đã có một bàn tay đưa tới, đặt lên trán Kiều Chiêu.

"Thiệu Tướng quân?" Băng Lục mở to mắt, hơi luống cuống.

Thiệu Minh Uyên mím chặt môi, nghiêm túc nói: "Lê cô nương bị sốt rồi."

Chàng vừa nói vừa cúi xuống bế Kiều Chiêu lên, bước nhanh ra ngoài, vừa đi vừa than thở: Tên Thần Quang vô liêm sỉ kia đúng là hại Lê cô nương chết mất. Tất nhiên chàng là chủ tử của Thần Quang, là kẻ đầu tiên phải chịu trách nhiệm.

Băng Lục hoảng loạn đi theo Thiệu Minh Uyên ra ngoài, chỉ thấy bên đường đã đậu một chiếc xe ngựa màn xanh, có ba người đang thất thểu chạy về phía họ.

"Thiệu Tướng quân, có xe ngựa rồi, còn có cả người nữa!"

"Phải, bọn họ là người tới đón hai vị." Thiệu Minh Uyên ôm Kiều Chiêu nhanh chân tiến về phía mấy người đang chạy đến.

"Tướng quân, thuộc hạ tới chậm." Thần Quang thở hồng hộc hành lễ.

Hai người sau lưng đồng thanh: "Ra mắt Tướng quân."

Thiệu Minh Uyên nhẹ nhàng gật đầu, đi lướt qua, bỏ lại câu nói: "Thần Quang đánh xe ngựa đi, hai người các ngươi trói hai kẻ trong phòng kia đến trại lính, nghiêm khắc huấn luyện bọn chúng cho kỹ, dạy dỗ xong thì đưa đến phương Bắc gϊếŧ giặc đi. Nhớ nói với bọn chúng rằng, nếu nói lung tung chuyện hôm nay thì cắt lưỡi nhắm rượu!"

"Tuân lệnh!"

Thiệu Minh Uyên ôm Kiều Chiêu về phía xe ngựa, phát hiện cạnh xe ngựa còn có một lão già dáng người chật vậy, không khỏi liếc nhìn Thần Quang một cái.
« Chương TrướcChương Tiếp »