Chương 139: Thẳng thắn sẽ được khoan hồng

Chương 139: Thẳng thắn sẽ được khoan hồng

Edit & Beta: Ha Ni Kên

"Thiệu Tướng quân?" Thấy Thiệu Minh Uyên đứng bất động ở thềm cửa, nước mưa lướt qua gò má, làm gương mặt càng như trắng hơn, Kiều Chiêu hơi nghi ngờ.

Nàng nhìn xuống tay Thiệu Minh Uyên, săm soi một lúc thì hơi giật mình: "Gừng hoang à?"

Gừng hoang có thể dùng làm thuốc, có tác dụng làm giảm cơn đau bụng do lạnh, ờm, còn có tác dụng lưu thông máu điều hòa kinh nguyệt.

Lưu thông máu điều hòa kinh nguyệt!

Kiều Chiêu ngẩn cả người.

Thế tức là Thiệu Minh Uyên hái cái đống gừng hoang này về đây là vì công dụng nào cơ?

Kiều cô nương trước giờ vẫn lãnh đạm bỗng nhiên tâm tình trở nên phức tạp, con ngươi trong veo như nước nhìn chằm chằm người đứng ở cửa, nghĩ thầm: Chẳng lẽ lại cũng rõ mấy chuyện của tiểu cô nương như thế?

"Lê cô nương cũng biết cái này à?" Sau giây phút yên lặng ngắn ngủi, Thiệu Minh Uyên sải chân vào phòng, liếc nhìn nồi cháo sôi sùng sục, đi đến góc tường rửa sạch gừng hoang, cho vào trong nồi.

Kiều Chiêu nhíu mày theo bản năng: "Thế thì mùi vị sẽ kỳ quặc lắm."

"Ừ, nhưng ăn vào tốt hơn, Lê cô nương đành chịu khó một chút vậy." Thiệu Minh Uyên đứng cạnh bếp, nước trên người chàng rơi vào đám củi đang cháy, lách tách kêu.

Kiều Chiêu ngồi dịch sang một chút: "Thiệu Tướng quân hong khô quần áo đi."

"Ừm, cảm ơn." Vừa nghĩ đến chuyện tốt thuộc hạ mình đã làm, Thiệu Minh Uyên lại không thấy thoải mái tự tại như trước, yên lặng ngồi xuống, nghĩ không biết nên nói thẳng với người ta như thế nào.

Tiếng giọt nước rơi vào trong lửa, rồi bị đun nóng bốc hơi tanh tách liên tục, hai người trước bếp lại trầm mặc yên tĩnh.

Băng Lục thấy không khí có chút kỳ quái, thò đầu nhìn vào nồi, do dự nói: "Chắc là cháo chín rồi chứ ạ?"

Thiệu Minh Uyên hoàn hồn, gật đầu: "Chín rồi."

Chàng xoay người muốn lấy bát, Băng Lục vội nói: "Thiệu Tướng quân ngài cứ ngồi hong lửa đi, để tiểu tỳ làm cho."

Băng Lục nhanh tay múc hai bát cháo, một bát đưa cho Kiều Chiêu, một bát đưa cho Thiệu Minh Uyên, sau đó cũng múc cho mình một bát, vừa bưng bát cháo vừa nói: "Cô nương, Thiệu Tướng quân, hai người cứ hong lửa tiếp đi, để tiểu tỳ chạy đi canh hai tên khốn kia, không cho bọn chúng chạy mất."

Thấy tiểu nha hoàn biến nhanh như làn khói, Kiều Chiêu chớp chớp mắt.

Không phải hai tên thợ săn xui xẻo kia đã bị Băng Lục đánh bất tỉnh rồi à, còn đi canh cái gì nữa?

Thiệu Minh Uyên bưng bát cháo, nói: "Băng Lục đánh bất tỉnh hai người thợ săn kia à?"

Kiều Chiêu hơi run, sau đó gật đầu: "Phải." Nghĩ một chút, hình như đại nha hoàn thϊếp thân của mình mà hung hăng như thế có vẻ không tốt lắm, nàng giải thích hộ Băng Lục: "Em ấy sợ hai người kia tự cởi trói được thì sẽ nguy hiểm."

"Không đâu."

Kiều Chiêu nghe vậy thì ngẩng đầu, gặp phải một đôi mắt đen trong suốt.

"Ta đã dùng cách trói đặc biệt, không ai tự cởi trói được đâu."

Kiều Chiêu nhếch môi, cười khẽ: "Ta biết chứ."

Đường đường là Bắc chinh Tướng quân, Quan Quân Hầu trăm trận trăm thắng, nếu đến hai tên thợ săn thôi mà cũng để sổng mất thì làm sao sống được đến tận bây giờ?

Thiệu Minh Uyên bật cười.

Chàng vẫn nghĩ nói chuyện với một cô nương rất khó, nhưng nói chuyện với Lê cô nương có vẻ như không có gì khó khăn cả.

Nhìn ánh lửa nhún nhảy hồi lâu, Thiệu Minh Uyên liếc nhìn Kiều Chiêu.

Trên đầu tiểu cô nương quấn qua quýt một bọc vải , có vẻ như chính là từ y phục khi trước, có một vẻ ưu nhã không nhiễm khói lửa bụi trần, vừa thản nhiên tự tại, vừa có vẻ mỹ nhân an tĩnh.

Thiệu Minh Uyên âm thầm tự cổ vũ bản thân, hỏi dò: "Lê cô nương, lúc nãy ta có nói xe ngựa của cô nương có dấu vết bị phá hoại –"

Kiều Chiêu hơi chớp chớp mi mắt, yên lặng nghe chàng nói tiếp.

Thiệu Minh Uyên bị nàng nhìn đến hơi cuống, lời thẳng thắn chuẩn bị nói ra lại biến thành: "Cô nương có biết là do ai không?"

"Ta á?" Kiều Chiêu cầm gậy cời lửa nghịch nghịch đống lửa: "Ta không biết."

"Nếu biết thì... cô nương định làm gì?"

Kiều Chiêu nghe vậy thì hua hua cây cời lửa trong tay, cười ha ha: "Tất nhiên là xử lý ra trò rồi. Nếu không cứ lấy ơn báo oán thì sau này lấy gì trả ơn?"

Nói xong không thấy Thiệu Minh Uyên đáp lại, Kiều Chiêu nhìn về phía chàng: "Thiệu Tướng quân, Tướng quân thấy có đúng không?"

Người cầm binh đánh giặc nhiều năm như vậy, chắc sẽ không phải là kẻ dễ mềm lòng, vấn đề như thế mà cũng phải hỏi.

"Ha ha." Tướng quân trẻ tuổi gượng cười.

Tức là nếu bây giờ chàng thẳng thắn nói ra, Lê cô nương sẽ "thăm hỏi" chàng bằng cây gậy cời lửa kia à?

Tâm tư của Kiều Chiêu rất nhạy bén, rất nhanh phát hiện ra rằng Thiệu Minh Uyên có cái gì đấy khang khác so với trước khi đi ra ngoài một chuyến kia, trầm ngâm một chút, nàng hỏi: "Thiệu Tướng quân, chẳng lẽ Tướng quân có manh mối gì à?"

Nếu không tự dưng lại nhắc đến chuyện này làm gì? Chẳng lẽ lại muốn giúp nàng tìm ra người kìa, rồi thay nàng dạy dỗ cho hung thủ trốn sau màn kia một trận? Thế thì có hơi nhiệt tình quá không.

Lẽ nào –

Bỗng nhiên Kiều Chiêu nghĩ đến một khả năng, sắc mặt trầm hẳn xuống.

Cái tên khốn kiếp này, chẳng lẽ xác nàng còn chưa lạnh đã động lòng với cô nương khác rồi à?

Liếc nhìn áo bào đã không còn nhìn ra sắc trắng ban đầu của Thiệu Minh Uyên, Kiều Chiêu cảm thấy nghèn nghẹn trong lòng.

Dù vẫn bảo giờ đã thành Lê Chiêu, không còn liên quan gì đến nhau nữa. Nhưng nhìn chồng trước không chờ nổi một năm đã để ý đến tiểu cô nương khác, vẫn có mong muốn xiên cho kẻ kia một xiên gậy cời lửa.

Khí lạnh tản ra từ tiểu cô nương khiến Thiệu Minh Uyên vội vàng dịch sang một chút, nghiêm túc hỏi: Lê cô nương, có lẽ ta đã nhìn nhầm rồi."

Chàng nguyện lòng chỉnh đốn tên tiểu tử ngu ngốc kia một trận ra trò ngay khi hồi phủ, sau này sẽ tận lực để ý chăm sóc cho Lê cô nương. Chứ giờ không dám nói thật với Lê cô nương dọa người như thế này đâu!

"À. Thiệu Tướng quân không cần an ủi ta." Kiều Chiêu càng thấy có vấn đề, lạnh lùng nói: "Thiệu Tướng quân không cần coi ta là tiểu cô nương nhát gan sợ sệt. Ta thà biết kẻ đang tính toán sau lưng ta là ai còn hơn là không biết gì hết, như thế sau này mới ngăn được chuyện này xảy ra."

Thiệu Minh Uyên: "..." Cô nương này thật là khó dỗ! Chàng lại do dự giữa việc nói thật hay là giả chết không biết.

Kiều Chiêu liếc chàng một cái, lãnh đạm: "Thật ra thì, ta cũng mơ hồ suy đoán về cái kẻ đã phá xe ngựa của ta."

"Ồ?" Thiệu Minh Uyên chớp mắt.

"Khả năng xe ngựa có vấn đề trước khi đến Đại Phúc Tự không cao lắm, nếu không xe đã sớm hỏng rồi, lại còn dễ bị phu xe phát hiện ra. Ta nghĩ khả năng lớn nhất là trong lúc phu xe chờ ta ngoài cổng chùa, có người nhân lúc lão không chú ý mà phá càng xe. Như thế người làm chuyện này tám chín phần là hương khách ghé thăm Đại Phúc Tự." Kiều Chiêu chậm rãi phân tích: "Xe của công chúa giữa đường gặp biến cố, phải ngồi sang xe của ta, chứng minh là bon họ không biết xe ngựa có vấn đề, có thể loại bỏ họ khỏi những người tình nghi. Mà hôm nay cũng không phải ngày lễ gì đặc biệt, tiết trời cũng không đẹp, hương khách đến chùa chắc cũng không nhiều. Thế nên nếu ta quay lại hỏi có lẽ sẽ tìm ra được manh mối nào đấy."

Trong nháy mắt người nào đó quyết định tức khắc: Tốt nhất là chàng nên thẳng thắn nói thật!

"Lê cô nương –" Thiệu Minh Uyên gọi một tiếng.

Kiều Chiêu đặt gậy cời lửa xuống, nắm cổ tay kia: "Ừ?"

"Thật ra thì ... Xe ngựa của cô nương là do thuộc hạ của ta làm hỏng..."

Theo bản năng Kiều Chiêu nhấc ngay cây gậy cời lửa lên.

Chuyện quái gì thế này, Thiệu Minh Uyên trước thì nói với nàng xe ngựa của nàng bị người khác phá hoại, giờ lại bảo với nàng là thuộc hạ của mình chính là kẻ phá hoại, như thế nàng có nên hiểu là tên khốn này đang huyên thuyên trêu đùa một tiểu cô nương không?

Chương 140: Lý do