Chương 119: Thấy huynh trưởng

Chương 119: Thấy huynh trưởng

Editor: Ha Ni Kên

Lê Kiểu vừa nói vừa kéo kéo ống tay áo Đặng lão phu nhân, cười cười: "Tỉ muội bọn cháu cùng đi với nhau, tổ mẫu cũng yên tâm hơn. Như thế tốt hơn đúng không ạ?"

Đặng lão phu nhân gật đầu, định nói gì thì một giọng nói thản nhiên vang lên: "Không tốt."

Đặng lão phu nhân hơi ngạc nhiên.

Lê Kiểu hoàn toàn không ngờ rằng Kiều Chiêu dám thẳng thừng từ chối như vậy, mặt trợn lên nhìn nàng.

Ngay trước mặt tổ mẫu mà Lê Tam dám cự tuyệt như thế à? Tưởng là được Vô Mai sư thái coi trọng là bay lên trời rồi à?

Lê Kiểu nhìn Kiều Chiêu, vành mắt đỏ lên: "Có lẽ ta đã từng làm chuyện gì khiến Tam muội không vui, Tam muội có thể nói rõ ra được không?"

Nàng quay sang nhìn Đặng lão phu nhân, nước mắt lưng tròng.

Đặng lão phu nhân vỗ vỗ tay Lê Kiểu theo bản năng, ôn hòa hỏi Kiều Chiêu: "Chiêu Chiêu à, sao cháu lại không muốn dạo phố cùng Đại tỷ cháu? Hai người đi cùng nhau còn có người bầu bạn nói chuyện."

Kiều Chiêu vẫn thản nhiên như trước, tựa như việc Lê Kiểu tủi thân khóc lóc chẳng liên quan gì đến nàng: "Đi dạo phố mua đồ vốn là chuyện rất vui. Nhưng nếu Đại tỷ đi cùng thì cháu sẽ thấy sợ hãi trong lòng."

"Ý của Tam muội là gì?"

Kiều Chiêu ngước mắt đối diện với Lê Kiểu, dửng dưng: "Mấy tháng trước ta xuất môn cùng Đại tỷ, kết quả lại bị kẻ buôn người bắt mất."

Hôm nay nàng xuất môn vì muốn gặp huynh trưởng. Chuyện quan trọng như thế sao lại có thể dắt theo cái người vốn mang tư tưởng bất tâm với nàng đi theo?

Tổ phụ đã nói rồi, không kiên quyết sau này tất loạn, học cách từ chối là việc quan trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của mọi người.

Hôm nay nàng thà thẳng thắn từ chối còn hơn phải giả bộ tỷ muội hòa thuận chị chị em em đồng ý đi cùng Lê Kiểu. Cho dù tổ mẫu có không vui thì cũng đỡ phiền toái hơn nhiều.

Nghe lời Kiều Chiêu như vậy, Lê Kiểu hoảng hốt trong lòng: ý Lê Tam là gì? Chẳng lẽ nó muốn với tổ mẫu rằng chính nàng là người hại nó ngày hội Hoa thần kia ư?

Nó có bằng chứng gì à?

Vừa nghĩ đến bằng chứng, trái tim Lê Kiểu bình ổn trở lại.

Phải rồi, Lê Tam cũng chẳng thế có chứng cớ, thế việc gì nàng phải sợ?

"Tam muội, muội nói vậy làm tổn thương người khác qua. Tổ mẫu, người nhìn Kiểu Nhi lớn lên mà. Chẳng lẽ cháu là kẻ tâm địa rắn rết như vậy sao? Sẽ hại muội muội ruột thịt bị kẻ xấu bắt cóc --?"

Trước khi Đặng lão phu nhân kịp phản ứng, Kiều Chiêu chẳng chớp mắt lấy một cái ngắt lời Lê Kiểu: "Ta đâu có nói Đại tỷ là người hại ta. Ta chỉ nói là, hôm ấy xuất môn cùng Đại tỷ, kết quả lại bị kẻ xấu bắt cóc. Việc đấy thành bóng ma trong cuộc đời ta rồi. Vậy nên bây giờ chỉ cần xuất môn cùng Đại tỷ, ta sẽ bất giác nhớ đến chuyện đấy. Mà chỉ cần nghĩ tới thôi thì lòng sẽ sợ hãi. Như vậy thì còn gì vui nữa?"

Cho dù vị tổ mẫu này cũng là người thấu tình đạt lý. Nhưng hai bàn tay còn có ngón ngắn ngón dài, làm sao người ta lại không có lòng thiên vị được?

Lê Kiểu mất mẹ từ nhỏ, hầu như là lớn lên dưới con mắt của Đặng lão phu nhân, chắc chắn Đặng lão phu nhân sẽ thiên vị yêu thương nàng hơn một chút. Một khi để Đặng lão phu nhân phản ứng trước sau những lời Lê Kiểu nói, những lời kia nàng có nói cũng muộn rồi.

Đại đa số các trưởng bối trước mặt tiểu bối, bằng lòng nhận sai thì ít, mà vì muốn chứng minh bản thân đúng ép tiểu bối tuân theo ý kiến của mình thì nhiều.

Quả nhiên, vì Kiều Chiêu nói trước, Đặng lão phu nhân vốn đang vỗ về Lê Kiểu lại quay sang vỗ vỗ vai Kiều Chiêu: "Chiêu Chiêu à, chuyện đã qua rồi thì cháu cũng đừng nghĩ nhiều. Nếu cháu đã thấy không tự nhiên, thì cứ đi một mình đi."

Kiều Chiêu cười nhẹ nhàng: "Vậy thì đa tạ tổ mẫu ạ."

Thấy tiểu tôn nữ thực sự vui mừng, Đặng lão phu nhân tự nhiên cảm thấy quyết định của mình là chính xác, cười khích lệ: "Cháu đi đi."

Trơ mắt nhìn Kiều Chiêu hoan hỉ rời đi, suýt nữa thì Lê Kiểu bấm sâu móng tay vào lòng bàn tay.

Rốt cục Lê Tam đã gặp chuyện gì. Vì sao tự dưng lại sáng suốt đến như thế? Rõ ràng trước đây chỉ mà một đứa ngu ngốc dễ bị dắt mũi mà bây giờ lại thành kẻ dắt mũi người khác. Lê Tam nói một vòng như vậy, lại khiến mấy lời nàng vừa nói có vẻ chột dạ!

Đặng lão phu nhân nhìn Lê Kiểu: "Kiểu Nhi, cháu cũng đừng nghĩ nhiều. Đi dạo phố là một chuyện vui vẻ, nếu gượng ép thì lại không hay. Cháu hãy thông cảm cho suy nghĩ của Tam muội cháu..."

Tròng mắt của Lê Đại cô nương luôn hiền hòa dịu dàng suýt thì rơi ra ngoài.

Hóa ra Lê Tam bị bắt cóc xong thì thành búp bê sứ rồi, sờ không được chạm cũng không xong. Biết thế cho nó bị bắt cóc từ sớm đi!

Tất nhiên cũng không thể nói những lời này ra, Lê Kiểu chầm chậm ưu tư, nói: "Tôn nữ cũng muốn đi mua vài món đồ, nếu Tam muội không muốn đi cùng ta thì ta tự đi vậy."

"Đi đi, đi đi. Mấy hôm nữa trời nóng hơn nhiều. Đi hôm nay là hợp nhất."

Kiều Chiêu xuất môn, không ngồi xe ngựa Lê phủ mà phái Băng Lục đi thuê một chiếc xe khác. Đầu tiên nàng đến cửa hàng bán mực bustc họn một thỏi mực Tịnh Yên thượng phẩm rồi đi đến phủ Tĩnh An Hầu.

Xe ngựa đi được nửa đường thì bị dòng người chen chúc chặn cho không tài nào cựa quậy được. Kiều Chiêu dứt khoát dắt theo hai nha hoàn đi bộ.

Trăm họ thích nhất là nhìn mấy chuyện ma chay cưới hỏi, huống hồ đây còn là lễ hạ táng của phu nhân Quan Quân Hầu, khách đến không phải vương tôn quý tử thì cũng là quan lại trọng thần. Ngựa xe tấp nập ra vào phủ Tĩnh An Hầu, thu hút sự chú ý của nhân dân trăm họ cũng là chuyện thường tình.

Kiều Chiêu đi về phía trước, xung quanh toàn là tiếng nghị luận hưng phấn của dân chúng, lại còn có rất nhiều người nhân cơ hội rao bán mấy món đồ hợp lý cho mấy kẻ thích xem náo nhiệt này. Tang lễ mà chẳng khác nào một cuộc chè chén say sưa. Tất nhiên sau này sẽ thành đề tài bàn tán của các buổi trà dư tửu hậu trong thành.

Mà nàng lại là nhân vật chính trong đó.

"Tới rồi, tới rồi!" Đám người xôn xao cả lên.

Đội ngũ hạ táng nhiều mênh mông, dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, giống như là tuyết rơi ngày hè tán loạn bay trong không trung, trắng xóa.

Nhiều người thốt lên: "Nhìn kia, là Quan Quân Hầu tự mình giương cờ."

Đám người chen chúc kiễng chân nhìn, Kiều Chiêu mặc kệ mọi thứ cứ chăm chăm đi về phía trước.

"Cô nương, cô nương cẩn thận!" Băng Lục không ngừng đẩy những kẻ sát lại Kiều Chiêu, gương mặt trắng bệnh vì lo lắng.

Cô nương làm sao vậy, ung dung thong thả đâu hết rồi? Kể cả có vì Quan Quân Hầu cũng không cần liều mạng đến thế chứ?

Trên mặt A Châu vẫn bình tĩnh không vội vàng, nhưng vững vàng che chở cho Kiều Chiêu, không dám phân tâm lấy một giây.

Mà giờ phút này Kiều Chiêu bỏ qua mọi thứ, nàng giương mắt nhìn đội ngũ hạ táng từ xa từ từ đến gần. Thấy vị Tướng quân trẻ tuổi giương cờ. Trong đội người thân bằng hữu hạ táng có đám người Trì Xán Chu Ngạn, có tiểu thúc hòa thuận với nàng trước đây Thiệu Tích Uyên. Nhưng cho dù là gương mặt lạ hay quen, cũng không lọt vào mắt Kiều cô nương.

Ánh mắt nàng chỉ nhìn chằm chằm một người.

Dáng người người nọ cao ngất, thẳng như tùng trúc. Nhìn từ xa chỉ thấy phong thái vô song, nhưng lại gần thì thấy dung nhan đáng lẽ phải trắng trơn như ánh trăng sáng lại bị hủy mất một nửa.

Kiều Chiêu đứng bên này, vừa vặn nhìn hết nửa bên mặt bị hủy của Kiều Mặc.

Kiều cô nương không hề khóc khi bị đám giặc Thát như sói đói vây bắt, không rơi nước mắt khi bị phu quân nàng đợi chờ vô nghĩa suốt hai năm tự tay bắn chết. Kiều cô nương mặt mũi ráo hoảnh bình tĩnh khi tỉnh lại lần nữa phải đối mặt với đủ thể loại người chỉ chực chế nhạo chê cười nàng.

Thế nhưng giờ đây, Kiều Chiêu đột ngột giơ bàn tay lên che mắt.

Nước mắt lăn xuống.

Chương 120: Tủi thân