Chương 118: Sống không bằng chết

Chương 118: Sống không bằng chết

Editor: Ha Ni Kên

"Tướng quân, Lãnh Dật nói rằng muộn nhất là ngày mai sẽ tra rõ được tất cả ngọn ngành."

Thiệu Minh Uyên gật đầu, phân phó Thiệu Tri: "Điều thêm bốn thân vệ khác vào phủ, luân phiên canh giữ viện ta ở. Sau này cho bất kể là ai, cứ đi vào thì ném hết ra ngoài."

Thiệu Tri nghe vậy cũng cảm thấy khó chịu cho Tướng quân nhà mình, đồng ý ngay tắp lự.

Không cần chờ đến ngày hôm sau, Thiệu Tri đã quay về bẩm báo tin tức mà Thẩm quản sự khai ra.

"Tướng quân, tên khốn kia đã khai hết rồi ạ!"

"Nói đi."

Thiệu Tri hơi do dự. Hắn không đành lòng nói ra.

Thiệu Minh Uyên cười khẽ: "Cứ nói đi, ta cũng đoán được đại khái rồi."

Một nỗi bi thương dâng khắp cõi lòng Thiệu Tri, tựa như có đá nặng ngàn cân đè lên trái tim hắn, làm giọng hắn khô khốc: "Tra ra được một kẻ tên là Tạ Vũ, từng là quân Bắc chinh, ba năm trước vì bị thương nên xuất binh trở về kinh thành. Tạ Vũ là biểu đệ của Thẩm quản sự, năm đó là do một tay Thẩm quản sự sắp xếp để được vào trong quân. Lần này hắn cũng trong đội hộ vệ của Hầu phủ hộ tống phu nhân về phía Bắc. Chính hắn là kẻ mượn danh vào rừng Quỷ Khốc săn thú để nhân cơ hội đi tắt sang lòng núi liên lạc với giặc Thát –"

Thiệu Tri nói đến đây, dè chừng nhìn Thiệu Minh Uyên: "Tướng quân—"

"Thẩm quản sự có khai ai là người đứng sau giật dây không?"

Thiệu Tri trầm mặc.

Thiệu Minh Uyên lặng lẽ chờ, mãi không đợi được câu trả lời của Thiệu Tri, cười khẽ: "Ta biết rồi."

Chàng nghiêng đầu, che miệng ho khan rồi quay lại: "Nói tiếp đi, tên Tạ Vũ kia giờ đâu rồi?"

Thiệu Tri biến sắc hốt hoảng: "Tướng quân!"

"Làm sao?" Thiệu Minh Uyên thờ ơ.

Thiệu Tri trợn trừng mắt. Vị Hán tử ngày ngày đi qua rừng thương mưa giáo bây giờ hốc mắt đỏ ửng, gắng lắm mới không rơi lệ, run rẩy cắn môi chỉ chỉ: "Tướng quân, người... Người lau một chút đi, người chảy máu rồi..."

Chảy máu?

Thiệu Minh Uyên đưa mắt nhìn lòng bàn tay.

Ngón tay xương khớp rõ ràng, lòng bàn tay chằng chịt vết chai. Ngay trên là một màu đỏ thẫm nhìn phải giật mình.

Thiệu Tri quỳ sụp xuống đất, giờ phút này, nam tử mình đồng da sắt ý chí quật cường lại khóc như mưa: "Tướng quân, thuộc hạ biết người cảm thấy khó chịu. Nhưng xin người đừng đối xử với bản thân như vậy! Chúng thuộc hạ cần người, Đại Lương chăm họ cũng cần người mà!"

Thiệu Minh Uyên lấy khăn tay trắng như tuyết lau miệng, đạp nhẹ Thiệu Tri, bình thản: "Đứng lên đi. Đường đường là đại nam nhân mà lại khóc thành thế này, không sợ mất mặt à?"

"Thuộc hạ không quan tâm. Thuộc hạ không sợ mất mặt. Thuộc hạ chỉ mong Tướng quân có thể yêu quý bản thân mình!"

"Ta không sao, chỉ là lửa giận công tâm thôi. Chà, hồi trước bị thương nặng đến thế mà cũng đâu thấy dáng vẻ kinh sợ này của ngươi đâu!"

"Thuộc hạ --" Thiệu Tri á khẩu.

Chẳng lẽ lại để yên như vậy?

Nhưng hắn là thuộc hạ, bây giờ có thể nói gì đây?

Xúi giục Tướng quân xử cái kẻ đứng sau giật dây thiên đao vạn quả? Không thể được, đấy là mẫu thân thân sinh của Tướng quân mà!

"Nói chuyện chính đi. Tạ Vũ bây giờ ở đâu?"

Thiệu Tri dứt khoát cúi đầu không nhìn bộ dạng bây giờ của Thiệu Minh Uyên, nói lí nhí: "Thẩm quản sự khai rằng, sau khi trở về kinh thành đã đưa Tạ Vũ đi trốn. Thuộc hạ đã phái người đi tìm Tạ Vũ. Ngoài ra thì không biết nên xử lý Thẩm quản sự như thế nào thưa Tướng quân?"

"Để hắn về."

Thiệu Tri đột ngột ngẩng đầu: "Thả về ấy ạ?"

Thiệu Minh Uyên nhẹ nhàng gật đầu.

"Tướng quân, như thế không phải quá hời cho cái kẻ đáng chết ấy sao? Chúng ta đã không thể ra tay với người giật dây rồi, chẳng lẽ cũng không thể thu thập thằng khốn ấy?" Thiệu Tri liến thoắng nói xong mới hối hận là đã lỡ lời.

Tướng quân đã nói thế thì hắn cứ làm theo thôi. Nói linh tinh như thế này khác nào đâm vào nỗi đau của Tướng quân. Thật là ngu mà!

"Thiệu Tri, ý của ta là, để hắn về, coi như hắn vẫn là Thẩm quản sự."

"Tướng quân –" Thiệu Tri càng nghe càng hoang mang.

"Ngươi bảo Lãnh Dật nói với hắn rằng, cho hắn quay lại làm quản sự thật tốt. Nếu làm người khác nghi ngờ, không làm được quản sự tử tế thì cũng đừng cần mạng nữa."

Lần này thì Thiệu Tri hoàn toàn hiểu rồi. Hắn sùng kính nhìn Thiệu Minh Uyên, ôm quyền: "Tuân lệnh!"

Quả nhiên Tướng quân vẫn là Tướng quân trí dũng vô song trong lòng hắn, dù đau lòng như vậy nhưng vẫn đưa ra được quyết định sáng suốt có lợi nhất.

Tạm thời không động vào Thẩm quản sự, nhưng lại nắm thóp Thẩm quản sự, chẳng khác gì nắm trong tay hơn nửa động tĩnh trong Hầ phủ sau này.

"Đi đi, đến lúc tìm được Tạ Vũ thì thu thập tất cả bằng chứng người vật, khống chế hết lại cho ta. Sau đó tra kỹ Tạ Vũ từ nhỏ đến lớn luôn."

Cho dù kẻ đứng sau bức màn kia là người thân cận nhất, thì tại sao lại chọn đúng người kia để giao việc?

Thiệu Tri lĩnh mệnh lui ra. Thiệu Minh Uyên rót một ly nước ấm, từ từ uống, gạt đi mùi máu tanh trong miệng. Sau đó chàng dựa vào vách tường, hai mắt nhắm nghiền.

Mẫu thân... muốn chàng chết ư?

Nếu mẫu thân muốn mạng của chàng, việc gì phải hại người khác!

Không, đấy không phải người khác. Đấy là chính thê của Thiệu Minh Uyên chàng.

Thiệu Minh Uyên nhắm mắt, ánh trăng sáng xuyên qua cạnh cửa sổ chạm hoa, đọng trên mặt chàng, khiến gương mặt được soi tỏ, trắng hơn cả băng tuyết phương Bắc.

Chàng đột ngột hiểu rõ, bật cười tự giễu.

Hóa ra mẫu thân muốn chàng sống không bằng chết.

Chân tướng tàn nhẫn biết bao.

Huyết khí cuồn cuộn trong l*иg ngực, chàng phải lấy tay ngăn lại.

Trong chớp mắt kia, chàng đã muốn bỏ qua hết thảy, đi chất vấn người kia. Nhưng rốt cục vẫn đè ép ý nghĩ ấy lại.

Chất vấn xong rồi thì sao?

Chàng không thể nào chìa dao nhắm vào mẫu

thân của chàng được, thà tự lấy đao kết liễu đời mình còn sung sướиɠ hơn.

Thiệu Minh Uyên cúi đầu, hai tay ôm người, lạnh lẽo dồn dập, từ trong từ ngoài, khiến người chàng lạnh ngắt.

Trời nóng dần lên, Kiều Chiêu len lén trông chờ, cuối cùng cũng tới ngày hạ táng của nàng.

Ồ, nghĩ vậy hình như hơi kỳ lạ.

Mỗi khi nghĩ vậy, Kiều Chiêu đều cười cười, tự trào phúng rằng tư tưởng của mình càng ngày càng rộng mở.

Ngày ấy nàng dậy thật sớm. Gương mặt trắng nõn không thoa điểm gì, mặc một áo sam màu xanh cổ vịt, choàng một kiện quần áo trắng bên ngoài. Cả người không có trang sức gì, ngoài đôi khuyên tai trân châu màu trắng.

*áo sam: áσ ɭóŧ bên trong

Đến khi thỉnh an Đặng lão phu nhân xong, Kiều Chiêu nói: "Tổ mẫu, ngày mai lại đến hẹn đến am Sơ Ảnh, cháu muốn đi qua mấy cửa hàng mực bút xem có bút mực nào thích hợp để tặng sư thái không. Coi như tạ ơn chỉ điểm của sư thái mấy ngày nay với cháu."

"Ta nghe nói những vật mà Vô Mai sư thái dùng đề là do Hoàng gia cung cấp. Tam muội muốn tặng gì cho sư thái thì cũng nên nghĩ cặn kẽ một chút." Lê Kiểu ra vẻ nhắc nhở, nhưng lại càng hận Kiều Chiêu trong lòng.

Dạo này lớp nữ học ở Đông phủ vẫn nghỉ. Lớp nữ học vốn mở cho Nhị cô nương, giờ Lê Kiều đã không thể bước chân ra khỏi nhà, cũng coi như rời khỏi vòng quý nữ kinh thành, tất nhiên Đông phủ cũng chẳng hứng thú gì với lớp nữ học nữa.

Tất cả là do Lê Tam gây ra. Nếu không phải Lê Tam liên tiếp bêu xấu Nhị muội, làm gì có chuyện hiện giờ nàng không được đi học.

Cái kẻ đáng ra nên phải chịu dạy bảo trăm lần bây giờ lại đắc ý như vậy, thật không công bằng!

"Ta nghĩ chỉ cần dốc trọn lòng thành là được, không cần nghĩ cặn kẽ." Kiều Chiêu thản nhiên.

Đặng lão phu nhân gật đầu: "Tam muội cháu nói phải. Không cần hết sức lấy lòng vị sư thái kia, tận lòng là được rồi. Chiêu Chiêu đi đi, đi sớm về sớm."

Lê Kiểu cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng: "Tổ mẫu, cháu đi cùng Tam muội được không ạ. Vừa hay cháu cũng đang muốn mua một chút giấy viết thư."

Chương 119: Thấy huynh trưởng