Chương 117: Tức giận

Chương 117: Tức giận

Editor: Ha Ni Kên

Đây là thư phòng của Thiệu Minh Uyên, bình thường sẽ có Thiệu Tri và Thiệu Lương nghĩ ở ngay gần. Hôm nay, Thiệu Tri và Thiệu Lương đều có nhiệm vụ ra ngoài, chỉ còn mình chàng.

"Nhị công tử, nô tỳ vào nhé?"

Ngoài cửa truyền lại âm thanh mềm mại của nữ tử, giọng khẽ run run, giống như hải yêu câu hồn đoạt phách.

Thiệu Minh Uyên cảm thấy hơi nóng, kéo vạt áo ra, giọng vẫn lạnh lùng: "Khoan đã."

Chàng đứng dậy. Lúc chân chạm đất vì choáng váng mà tưởng như sắp nhũn ra. Mặc áo khoác xong chàng mới bước chậm ra cửa.

Ngoài cửa, nữ tử cúi đầu cụp mắt, cần cổ thon dài lấp loáng dưới ánh trăng.

Tiếng bước chân càng gần, ả gần như thấy được mùi rượu thấp thoáng.

Người trong phòng bước ra đến cửa, dừng lại thở vài hơi. Thế rồi đột nhiên một tiếng động truyền đến, tiếp sau là tiếng bước chân trở về.

Nữ tử xinh đẹp bưng canh giải rượu biến sắc.

Âm thanh khi này... là tiếng khóa cửa à!

Hóa ra cái vị Quan Quân Hầu nổi tiếng nhất thiên hạ vừa bảo ả từ từ, để khóa cửa à!

Nữ tử cắn môi, giọng điệu vẫn uyển chuyển yểu điệu: "Nhị công tử, có phải người uống say rồi phải không? Người mở cửa đi, phu nhân đã sai tiểu tỳ bưng canh giải rượu cho người. Nếu người không dùng, tiểu tỳ không thể nào gặp phu nhân được."

Trong phòng đã truyền lại tiếng hít thở nhè nhẹ.

Nữ tử: "..."

Ả không tin, chẳng lẽ thực sự có người nam tử ngồi im không loạn như vậy?

"Nhị công tử, người mở cửa đi ạ. Nếu người không mở, tiểu tỳ chỉ có thể chờ ở đây mãi thôi."

Một lát sau, trong nhà có tiếng bước chân vang lại, cửa phòng đột ngột được mở ra.

Ngược ánh trăng sáng, nam tử đứng sau cửa mặt mày tuấn tú, gò má rạng hồng, phong thái vô song.

Trong một giây, lòng nữ tử động liên tục, tựa như bị người kia đầu độc.

"Nhị công tử--" Ả nhếch miệng cười nhẹ nhàng, tóc đen xõa tung, lộ ra vầng trán sáng bóng trên gương mặt.

Ánh mắt Thiệu Minh Uyên căng thẳng, sau đó vẻ mặt bình tĩnh chuyển thành tức giận, nhấc cái người bưng canh ném ra sân.

"Còn bước thêm bước nữa thì ta sẽ xé xác ngươi!" Tướng quân trẻ tuổi bừng bừng sát khí, từ trên cao nhìn xuống cảnh cáo.

Thanh quý công tử dịu dàng như ánh trăng trong nháy mắt biến thành sát thần vô tình lạnh lẽo như băng, khiến cho ái một vừa nhen nhóm trong lòng nữ tử tan thành bọt khí.

Trước sát khí ngập tràn không gian, ả run cầm cập, mồ hôi nhỏ như mưa.

Thiệu Minh Uyên đóng kín cửa, ngã lên giường.

Có mẫu thân như thế à? Lại phái một nữ tử có vài chỗ giống thể tử quá cố của chàng dâng canh giải rượu!

Mẫu thân đang nghĩ gì? Muốn chàng thành cái gì?

Rượu mạnh bùng cháy trong bụng. Lửa giận và bi ai sôi sùng sục ở đáy lòng. Thế nhưng ở bụng dưới lại liên tục có một luồng hỏa khí trực trào.

Đấy là du͙© vọиɠ duy nhất của nam nhân, cho dù chàng chưa chạm vào nữ nhân, chàng cũng hiểu .

Thiệu Minh Uyên ngồi dậy, tựa lưng vào vách tường lạnh như băng, thở dài.

Theo luồng suy nghĩ chậm rãi của chàng, cơn say và du͙© vọиɠ đột ngột bùng lên tiên tan trong nháy mắt.

Chàng đã uống nhiều rượu, thế nhưng mẫu thân vốn lạnh nhạt lại không kịp đợi đến mai đã gọi chàng đến để bàn tang sự cho thê tử chàng, sau đấy lại còn phái người đưa canh giải rượu.

Mà nữ tử đưa canh giải rượu, lại có dung mạo giống đôi chỗ với thê tử chàng.

Trong lòng mẫu thân, Thiệu Minh Uyên chàng là kẻ ngu dốt không có suy nghĩ ư?

Mưu kế... vụng về làm sao.

Thiệu Minh Uyên châm chọc nghĩ.

Nhưng dù chàng có nghĩ đến thế nào đi nữa, phản ứng của thân thể cũng không phải do lý trí làm chủ.

Đó không phải là đau, nó còn khó chịu hơn bất kỳ loại đau đớn nào, vừa nhức nhối thân thể, lại âm ỉ tâm can.

Thiệu Minh Uyên dứt khoát đứng dậy đến tịnh phòng, liên tục dội nước lạnh cọ rửa thân thể. Cho đến tận khi cơ thể chàng lạnh lẽo, đêm đã qua được một nửa.

Thẩm thị sau khi biết được kết quả tức đến không ngủ được. Sáng sớm hôm sau bà đã cho gọi Thiệu Minh Uyên đầu đau như búa bổ đến, phát tác ngay trước mặt Tĩnh An Hầu.

"Thiệu Minh Uyên, ngày hôm qua ta và ngươi bàn chuyện chính sự. Ngươi lớn rồi tự có chủ ý riêng, không đồng ý với ta là một chuyện. Nhưng chẳng lẽ vì thế mà ngươi cũng không để mẫu thân này vào mắt à?"

"Nhi tử không dám."

"Không dám? Ngươi có gì không dám à?" Thẩm thị liếc nhìn Tĩnh An Hầu rồi cười lạnh: "Tối hôm qua ta tốt bụng phái người đưa canh giải rượu cho ngươi, thế mà ngươi lại làm gì?"

Thiệu Minh Uyên thờ ơ đáp: "Nhi tử uống nhiều rượu nên quên mất."

"Quên mất?" Thẩm thị tức đến lòng run bần bật, trợn mắt nói: "Hầu gia người nghe xem. Nó thản nhiên bảo là uống nhiều quên mất, thế mà lại có thể ném cả người mang canh giải rượu ta phái đến sõng soài trên sân!"

"Có chuyện này à?" Tĩnh An Hầu chớp chớp mắt.

Thẩm thị cười nhạt trong lòng: lại thế rồi. Lần nào cũng vậy, mỗi lần bà nói Thiệu Minh Uyên làm sai chuyện gì, Hầu gia sẽ lập tức giả ngu!

Trước câu hỏi của Tĩnh An Hầu, thần sắc của Thiệu Minh Uyên vẫn vậy: "Nhi tử uống quá nhiều, thực sự cũng không nhớ rõ. Có thể là do tưởng là có kẻ tập kích, tiện tay ném đi."

"Tiện tay? Đấy là kẻ địch của ngươi à? Đấy là tiểu cô nương nhỏ bé nhẹ nhàng! Ngươi có bao nhiêu sát tâm mới xuống tay nặng đến vậy. Ném vậy xong người ta nửa tháng cũng không rời được giường!"

"Kẻ địch không phân biệt nam nữ." Thiệu Minh Uyên bình tĩnh đáp.

"Ha ha ha –" Nghe đến đây, Tĩnh An Hầu cười to, vỗ vai Thiệu Minh Uyên, vui mừng: "Con ta nói thật hay. Một người tướng quân chân chính làm sao có thể làm việc dựa vào tình cảm được? Đối với kẻ địch như vậy là tốt!"

Tĩnh An Hầu gật gù liên tục, thở dài: "Thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam*. Minh Uyên, con còn mạnh hơn cha nhiều!"

*Đại khái là thầy dạy trò trò giỏi hơn thầy

Thẩm thị: "..." Mỗi lần như vậy thì bà không chỉ muốn gϊếŧ đứa nhỏ, bà còn muốn gϊếŧ luôn thằng già. Tức chết đi được!

"Phải rồi, phu nhân. Hôm qua bà tìm Minh Uyên nói cái gì?"

Thẩm thị nhấc chén trà lên, bình ổn tâm trạng: "À. Thấy sắp đến ngày hạ táng Kiều thị, ta mới bàn với nó một chút, muốn Thu ca nhi giương cờ cho Kiều thị --"

"Sao lại để thế được!" Không chờ Thẩm thị nói hết, Tĩnh An Hầu đã ngắt lời.

Trước ánh mắt bất mãn của Thẩm thị, Tĩnh An Hầu ho nhẹ một tiếng: "Ý ta là, Minh Uyên vẫn còn trẻ, tương lai còn phải lấy vợ sinh con. Để Thu ca nhi giương cờ cho Kiều thị-- không ổn, không ổn."

Để Thu ca nhi giương cờ, chẳng khác nào ghi tên Thu ca nhi dưới tên Kiều thị. Sau này con thứ lấy vợ sinh con, địa vị nhi tử của kế thất sẽ thật lúng túng.

"Được, hai ngươi các ngươi tự lo được hết rồi, uổng công ta làm người tốt." Thẩm thị cười lạnh đứng dậy: "Ta phải đi quản đám hạ nhân, Hầu gia làm gì thì làm."

Bà lướt qua người Thiệu Minh Uyên, mặt mũi lạnh tanh.

Chuyện hôm qua không xong, sáng nay cũng không nắm được thóp. Nghịch tử này càng lúc càng khó chơi!

Thẩm thị đi đến khách sảnh thường hay quản lý đám hạ nhân. Không bao lâu sau các quản sự lục đυ.c kéo đến, báo cáo từng mục chi tiêu cho bà.

Thẩm thị nhìn lướt qua hỏi: "Thẩm quản sự đâu sao không thấy?"

Các quản sự trố mắt nhìn nhau, cuối cùng một quản sự phụ trách mua bán nói: "Thưa phu nhân, hôm qua tiểu nhân nhìn thấy Thẩm quản sự thay bộ quần áo mới xuất phủ ạ."

Có người nghe xong thì trộm cười, nghĩ thầm: lão già kia chắc lại đi tìm chuyện vui rồi.

Thẩm thị tạm thời đè xuống bất mãn: "Được rồi, tất cả giải tán đi."

Bên này bà phái người đi tìm Thẩm quản sự, bên kia Thiệu Minh Uyên đang nghe Thiệu Tri bẩm báo.

Chương 118: Sống không bằng chết