Chương 113: Người sống

Chương 113: Người sống

Editor: Ha Ni Kên

Thiệu Minh Uyên không lại gần am Sơ Ảnh, nhưng chàng đã nhìn sang đấy rất nhiều lần từ Đại Phúc Tự.

Lê cô nương đang ở đấy, chàng phải thuộc lòng đường sang.

Lúc này chàng chạy nhanh vô cùng, lao giữa núi rừng như một con báo mạnh mẽ. Chàng không đi đường bình thường, mà đi con đường khác.

Con đường này tưởng như chỉ toàn dốc đá cheo leo, nhưng lại là con đường ngắn nhất.

Nhảy lên vài lần, Thiệu Minh Uyên đã đến ngoài am Sơ Ảnh.

Cửa am Sơ Ảnh đóng kín mít, chỉ có cành mai vươn ra ngoài.

Thiệu Minh Uyên tung người leo lên thành tường, vừa nhìn chàng đã sợ muốn chết.

Chàng gần như không nghĩ ngợi gì, rút ra cây đoản đao buộc dưới chân rồi phóng vụt đi.

Đoản đao lao thẳng đến thái dương của gã đàn ông.

Một khi tên hung đồ bị ném trúng, nhìn từ góc độ đó tất nhiên Lê cô nương sẽ giật mình, nhưng Thiệu Minh Uyên chỉ còn cách ấy.

Thân thủ hung đồ thế nào chàng không biết, nếu ném về phía lưng, một khi hắn né được, hậu quả thực không tưởng nổi.

Kiều Chiêu siết chặt cây trâm trong tay, nhìn gắt gao gã đàn ông trước mặt, không chớp lấy một cái.

Nàng sẽ không trốn tránh. Hoặc là sống. Hoặc là chết.

Bỗng nhiên một màu đỏ tràn khắp tầm mắt, máu nhầy nhụa trên mặt nàng.

Bàn tay siết chặt cây trâm của Kiều Chiêu buông thõng, khi cơ thể gã kia ngã quỵ xuống thì bỗng nhiên khí lực bộc phát trong cơ thể, nàng dồn sức đẩy hắn sang một bên.

Trên thái dương của gã vẫn cắm thanh đoản đao, tình trạng đáng sợ vô cùng, Kiều Chiêu đẩy hắn đi rồi thì vẫn còn nửa dưới đè trên người nàng.

Lúc này ác tâm mới vỡ òa trong người nàng.

"Biến đi, biến đi!" Nàng liều mạng đẩy xác chết đang đè nặng hai chân của nàng.

Một bóng người cao lớn chặn lại ánh sáng chói chang của mặt trời. Thiệu Minh Uyên cúi người đẩy thân xác gã đàn ông ra, dịu dàng hỏi: "Lê cô nương, cô nương sao rồi –"

Kiều Chiêu lao vào lòng Thiệu Minh Uyên. Nàng quá đột ngột, Thiệu Minh Uyên lại không chuẩn bị trước, lùi về sau mấy bước.

Giây phút người con gái dựa vào lòng chàng, có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ nảy sinh. Mà cơ thể mềm mại đang run rẩy kia khiến chàng bất chấp tất cả, chẳng suy nghĩ thêm, ôm lấy cả người nàng.

"Thiệu Minh Uyên, Thiệu Minh Uyên—"

"Ta đây." Giọng Thiệu Minh Uyên có chút run rẩy, siết chặt vòng tay theo bản năng.

Chàng cảm thấy, chàng đang làm sai. Nhưng vào lúc này, sao chàng có thể buông nàng được?

"Thiệu Minh Uyên, ngươi không còn chỗ nào khác đến ném à?" Kiều Chiêu tỉnh táo trở lại, mói thấy dáng vẻ mềm yếu khi nãy có chút xấu hổ.

"Ta đưa cô nương đi rửa mặt."

"Ngươi thả ta xuống đi, mau đi xem các sư thái thế nào rồi."

"Ta đưa cô nương đi rửa mặt trước đã." Thiệu Minh Uyên rảo bước bế Kiều Chiêu đến chậu nước đặt ở góc tường, múc một gáo nước đổ xuống.

Kiều Chiêu vội vàng vốc nước lên mặt để rửa sạch vết máu tươi, mặc kệ máu tung tóe trên người, nàng "giục giã: "Thiệu Tướng quân, ngươi mau đi xem Vô Mai sư thái thế nào đi. Khi nãy ta bị ngã, không còn sức nữa, ta chờ ngươi ở đây –"

"Cùng đi." Thiệu Minh Uyên nói ngắn gọn.

Kiều Chiêu muốn phản bác, nhưng rồi lại thôi.

Chân đau từ đêm hôm ấy, chính Thiệu Minh Uyên là người cõng nàng về Đại Phúc Tự, giờ dùng dằng thế này lại có vẻ làm kiêu.

"Phòng của Vô Mai sư thái ở đâu?"

Kiều Chiêu chỉ tay: "Sư thái thường nghỉ trưa ở gian phòng kia."

Thiệu Minh Uyên bế Kiều Mặc đi vội tới, trực tiếp đá văng cửa phòng.

Cánh cửa lung lay, trong phòng chẳng có ai.

"Chăn trên giường không thấy nữa rồi." Kiều Chiêu nói.

Bóng ma gã hung đồ để lại vẫn chưa tan hẳn, giọng nói của tiểu cô nương vẫn có chút run run. Nhưng an toàn của Vô Mai sư thái và mọi người khiến nàng bỏ qua những thứ ấy, chỉ chuyên chú với những gì trước mắt.

"Còn có Tĩnh Hấp sư phụ, bình thường người hay nghỉ ở phòng bên cạnh." Kiều Chiêu xoay người: "Thiệu Tướng quân, ngươi thả ta xuống đi, mau mau đi sang bên nhìn xem thế nào."

"Được rồi." Thiệu Minh Uyên đặt Kiều Chiêu xuống đất, đi ra ngoài.

Kiều Chiêu xem xét căn phòng của Vô Mai sư thái.

Một cái giường phụ, một cái bồ đoạn, một tủ quần áo đặt cạnh góc tường. Còn lại chỉ là mấy chậu cây đàn hương.

Kiều Chiêu vội vã nhìn quanh, mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng.

Nàng không nói được rốt cuộc có gì không đúng. Có lẽ chỉ là trực giác của một người con gái, nhưng lại khiến lòng nàng đột ngột khẩn trương.

Sợ hãi cực độ vừa trải qua khiến Kiều Chiêu chẳng còn mấy sức, nàng lật chăn mỏng đang phủ lên giường phụ, nhìn một hồi, rồi lại nhìn sang những chỗ khác.

Căn phòng Vô Mai sư thái dùng để nghỉ trưa này lát sàn gỗ, trên nhà có một vệt kéo lê khó hiểu.

Ánh mắt Kiều Chiêu căng thẳng.

Vô Mai sư thái rất thích sạch sẽ, thường ngày Tĩnh Hấp sư phụ sẽ quét dọn căn phòng này vài lần, không thể có chuyện có vệt kéo lê như thế được.

Vệt kéo lê ấy mờ nhạt vô cùng, Kiều Chiêu lần theo hướng, cuối cùng đứng lại trước cửa tủ quần áo.

Kiều Chiêu nhìn chằm chằm kẽ tủ quần áo, mãi một lúc mới giơ tay nắm lấy tay nắm bằng đồng.

Tay nắm bằng đồng in hằn dấu vết năm tháng lạnh như băng. Kiều Chiêu hít một hơi thật sâu, không chần chừ thêm, đột ngột kéo cửa tủ quần áo ra.

Một thân người co quắp đổ thẳng lên người Kiều Chiêu, đè nàng xuống đất.

"Thiệu Minh Uyên –" Kiều Chiêu kêu lên.

Tưởng như chỉ trong nháy mắt, Thiệu Minh Uyên đã vọt vào.

"Đừng mạnh tay, đấy là Tĩnh Hấp sư phụ!" Cho dù lâm vào hoàn cảnh bất ngờ như vậy, Kiều Chiêu vẫn giữ lý trí kiên định.

Thiệu Minh Uyên chuyển Tĩnh Hấp lên giường phụ rồi đỡ Kiều Chiêu dậy.

"Lê cô nương phát hiện Tĩnh Hấp sư phụ trong tủ quần áo à?"

"Phải... người... có phải đã –"

"Thân thể vẫn chưa cứng lại." Thiệu Minh Uyên tỉnh táo phân tích.

"Để ta kiểm tra." Kiều Chiêu cắn môi.

Thiệu Minh Uyên lập tức tránh sang một bên.

Kiều Chiêu không biết làm thế nào: "Đỡ ta qua đi."

"Được." Thiệu Minh Uyên bế luôn Kiều Chiêu lên.

Kiều Chiêu: "..." Có phải hơi quen tay bế

nàng quá không vậy?

Hai tay của Tĩnh Hấp bị trói đằng sau lưng, hai mắt nhắm nghiền.

Kiều Chiêu nhìn qua sắc mặt bà, lòng nhẹ nhõm phần nào, chạm vào cổ tay bà, không khỏi vui mừng như trút được gánh nặng: "Tốt rồi, Tĩnh Hấp sư phủ chỉ đang hôn mê thôi."

Kiều Chiêu tháo dây trói quanh tay Tĩnh Hấp.

Thiệu Minh Uyên đột ngột lên tiếng: "Có gì đó không ổn."

Kiều Chiêu ngừng tay, ngẩng lên nhìn chàng.

Tướng quân trẻ tuổi dường như sợ người con gái trước mặt không tiếp nhận nổi thông tin, khẽ nói: "Ta vừa kiểm tra các phòng khác. Ni tăng còn lại đều bị cắt cổ, chết trên giường phụ."

Kiều Chiêu là người nhạy bén nhường nào. Thiệu Minh Uyên chỉ nói vậy, nàng đã đột ngột nhìn sang Tĩnh Hấp đang hôn mê bất tĩnh.

Nếu tất cả các sư phụ khác đều đã mất mạng, vì sao Tĩnh Hấp sư phụ vẫn còn sống?

Nàng lập tức kiểm tra phần cổ của Tĩnh Hấp, trắng nõn không tì vết.

Kiều Chiêu kiểm tra bên còn lại, giật mình.

Một vết thương cắt ngang cổ, máu đã đông, không còn chảy nữa.

Chương 314: Không chỉ có một thủ phạm