Chương 1-2: Thiếu nữ cưỡi lừa

Chương 1: Thiếu nữ cưỡi lừa

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Gió xuân tựa lưỡi dao sắc, nhẹ lướt làm mặt ửng hồng. Càng về hướng Nam, càng đậm sắc xuân.

Ở quán trà đơn sơ bên cạnh quan đạo, dù đã gần trưa nhưng lại có không ít khách, người hầu trà tuổi đã cao, tay cầm ấm trà dài dài bằng đồng, đi qua đi lại, luôn tay rót thêm trà cho khách.

Nơi này cách thành Bảo Lăng hơn mười dặm, người vừa xuất thành tùy ý kể những việc gần đây trong thành, kẻ sắp nhập thành ngồi cạnh hứng thú nghe.

Lúc này có một người nhắc tới mấy vị công tử trẻ tuổi mới đến thành Bảo Lăng ngày hôm nay: nghe giọng thì có vẻ như là người kinh thành, ai cũng phong lưu tuấn tú; mà trong đó có một vị tựa như Phan An Tống Ngọc bước ra từ sách.

Có người chẳng tin, nói: "Chẳng lẽ có thể so được với Gia Phong Kiều gia Ngọc Lang?"

Gia Phong ở phía nam thành Bảo Lăng, muốn đi đến bằng thuyền cũng tốn hai ba ngày, thanh danh của vị Kiều gia Ngọc Lang kia có thể lan đến tận đây, đủ hiểu sự xuất chúng.

Người vừa kể chuyện hớp vài ngụm trà lạnh, cười cười lộ ra hàm răng xô lệch: "Kiều gia Ngọc Lang thì ta chưa gặp, nhưng mà bảo hơn được mấy vị ta vừa gặp trong thành thì ta không tin."

Lời vừa nói, lập tức nhận không ít phản bác. Vài người đã thấy mấy vị công tử kia cũng nhảy vào tranh cãi.

"Lão bá, cho ta một bình trà và hai đĩa bánh ngọt." Một giọng nói cắt ngang cuộc tranh luận giữa hai bên.

Mọi người nhìn về phía giọng nói, chỉ thấy một nam tử tầm hơn ba mươi tuổi dừng lại cách quán trà không xa, bên cạnh là một vị tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi đang nhảy xuống từ lưng lừa.

Gã nam tử thấy mọi người đều nhìn về phía mình, đem lừa buộc vào gốc cây ven đường, lấy thân mình che đi phân nửa người tiểu cô nương, không kiên nhẫn quát:" Nhanh lên, khuê nữ nhà ta không thoải mái, phải vội vào thành."

"Đây đây--" người hầu trà vội vàng bưng lên ấm trà và hai đĩa bánh ngọt.

Gã nam tử đẩy một đĩa đến trước mặt tiểu cô nương, nói: "Ăn đi."

Hắn nói xong thì cầm bát trà lên húp mạnh vài ngụm.

Mọi người không để ý nữa, nữ hài tử cưỡi lừa chỉ là chuyện thường tình, mọi người thu hồi ánh mắt. Chỉ có mấy kẻ không nén nổi kinh ngạc khi thấy một tiểu cô nương xinh đẹp tuyệt trần, nhịn không được mà ngắm thêm vài lần.

Gã nam tử hiển nhiên mất hứng khi có kẻ khác coi trộm khuê nữ của hắn, đằng hắng vài tiếng.

Hắn cao to vạm vỡ, chính là dạng không dễ dây dưa, ngồi ở quán trà này cũng chỉ toàn dân chúng bình thường, không muốn gây chuyện. Mọi người cũng không quan tâm nữa, tiếp tục chủ đề vừa rồi.

"Ta đã nói là mấy vị công tử trong thành kia chắc chắn không so được với Kiều gia Ngọc Lang đâu! Kinh thành tốt đến mấy cũng còn lâu mới bằng chỗ chúng ta non xanh nước biếc! Nhất là cái huyện Gia Phong nổi tiếng toàn mỹ nhân kia."

Tiểu cô nương từ lúc mới bước vào đến giờ vẫn ngồi thành thật quy củ, bỗng nhiên ngẩng đầu, liếc nhìn người vừa nói.

"Thế ư? Sao ta lại nghe được là Kiều gia Ngọc Lang cũng là người chốn kinh thành?"

"Kiều gia Ngọc Lang đúng là người kinh thành. Nhưng gốc chính là người vùng Gia Phong. Năm kia Kiều tiên sinh mất, hắn mới cùng người nhà hồi hương chịu tang tổ phụ."

"À, hoá ra Kiều gia Ngọc Lang lại là cháu đích tôn của Kiều tiên sinh..."

Nhắc tới Kiều gia Ngọc Lang, đến dân bản địa còn phải đặt Gia Phong huyện lên phía trước.

Nhưng mà nhắc đến Kiều tiên sinh, khắp thiên hạ chỉ nghĩ đến một người mà thôi: tiền Quốc Tử Giám Tế Tửu, vị đại nho nổi danh khắp thiên hạ, thuở thiếu thời được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất tài tử, Kiều Chuyết tiên sinh.

Chỉ tiếc, Kiều tiên sinh đã qua đời từ hai năm trước.

Tiếng tiếc hận vang rền khắp quán.

Tiểu cô nương cúi đầu che đi khác thường nơi đáy mắt, bên tai chẳng còn nghe được điều gì.

Nàng vừa mở mắt; vốn là phu nhân của Bắc Chinh tướng quân Thiệu Minh Uyên, tôn nữ Kiều Chiêu của vị Kiều tiên sinh kia lại trở thành tiểu cô nương Lê Chiêu mười ba tuổi nằm trong tay bọn buôn người. Không ngờ đi loanh quanh một hồi, lại trở về quê hương của chính mình.

Tổ phụ...

Kiều Chiêu thì thầm tưởng niệm nơi đáy lòng.

Từ khi đến kinh thành, nàng chưa từng nghĩ đến việc sẽ gặp lại người thân, trở về nơi nàng hằng mong nhớ với thân phận người khác, bằng cách này.

Gia Phong, nơi an táng tổ phụ yêu kính của nàng, nơi người thân của nàng đang sinh sống.

Tính ra thì hiện tại phụ thân và ca ca đã hết tang kỳ.

Kiều Chiêu lặng lẽ nắm chặt tay lại, yên lặng liếc nhìn gã nam tử kia.

Trong đầu vẫn còn lưu lại ký ức của tiểu cô nương Lê Chiêu. Kể từ khi rơi vào tay kẻ này, tiểu cô nương đã thử chạy trốn không biết bao nhiêu lần mà chẳng thành.

Lần thành công nhất, tiểu cô nương bắt lấy cơ hội thoát khỏi hắn, vừa chạy vừa khóc lóc kêu gào rằng bị hắn lừa đem bán, khiến không ít người qua đường dừng lại nhìn.

Thế mà hắn lại đuổi kịp, khẩn khoản gạt lệ nói: "Khuê nữ của cha, cha biết con hận cha ngăn cản con cùng Vương Nhị Ngưu nhà bên chạy trốn. Nhưng con có hận thế nào thì cha cũng không thể để con lầm đường lạc lối được! Đừng làm loạn nữa, ngoan ngoãn về nhà cùng cha, nương con khóc đến mù hai mắt rồi..."

Tiểu cô nương khóc khàn cả giọng cũng chẳng níu chân được người nào. Gã nam tử kia sau khi kéo nàng đến chỗ không người thì hung hăng dạy dỗ nàng một trận, sau đó càng cẩn thận trông chừng nàng hơn. Kiều Chiêu từ khi thay thế tiểu cô nương Lê Chiêu sống lại, cũng thành thật hơn nhiều.

"Đi thôi." Gã nam tử ném lại vài đồng lên bàn rồi đứng lên.

Kiều Chiêu vội đứng lên, không chớp mắt theo hắn ra ngoài.

Hắn nhìn nàng.

Tiêu cô nương thành thật theo sau, tư thái tao nhã vô tình lộ ra làm cho gã nam tử nhíu mày.

Món hàng này so ra đúng là hàng tuyển trong vòng mấy năm nay. Có điều hình như hơi tốt quá, sáng sủa như vậy đi bừa qua cũng thu hút bao nhiêu sự chú ý.

Từ hai hôm trước sao bỗng nhiên trở thành như thế này?

Hắn thở dài, âm thầm quyết định sau khi vào thành tốt nhất là đổi sang đi xe ngựa.

Một lúc lâu sau...

Kiều Chiêu lọc cọc cưỡi lừa, ngửa đầu lên trân trân tấm bảng Bảo Lăng trên cửa thành.

Vậy là nàng đã đến Bảo Lăng.

Tổ phụ của nàng là Kiều Chuyết vô cùng tiêu sái, từ lâu đã không kiên nhẫn làm quan, sau khi từ quan thì đưa tổ mẫu và nàng vân du tứ hải. Chỉ đến khi thân thể không còn tốt mới trở về Gia Phong ẩn cư.

Nàng vì tổ phụ bị bệnh mới về Bảo Lăng một thời gian.

Thành vẫn vậy, nàng thì không.

Mấy ngày liền cẩn thận từng li từng tí, thời điểm này lại có chút buông lỏng, khóe miệng tự giễu một khắc rồi tan.

Gã nam tử mang Kiều Chiêu vào thành, tìm chỗ bán lừa. Đi qua con đường nhộn nhạo, hắn không khỏi lo lắng tiểu nha đầu mới an phận có hai ngày lại dở chứng, liền thấp giọng trấn an: "Ngươi mà ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ đem ngươi đến tửu lâu tốt nhất ăn cơm, sau đó sẽ thuê xe ngựa, tránh cho ngươi phải dầm mưa dãi nắng."

"Còn phải đi đến đâu nữa?" Kiều Chiêu vốn trầm mặc ít lời bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Cô nương đứng đối diện nam tử, hai mắt trong trẻo như gió xuân gợn nước hồ lăn tăn.

Ma xui quỷ khiến làm gã nam tử buột miệng trả lời: "Dương Châu."

Định thần lại, hắn có chút ảo não rồi nhanh chóng trấn an bản thân: làm sao tiểu nha đầu này lại biết đường được. Đi qua Bảo Lăng, chẳng mấy chốc mà đến thành Dương Châu.

Dương Châu à...

Vẻ mặt Kiều Chiêu chẳng mảy may thay đổi, nhưng trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ không tốt.

Từ nơi này đi đến Dương Châu là đi đường khác, cách Gia Phong quê nàng càng xa. Đợi cho đến cái nơi xa lạ kia, dù có trốn thoát được thì một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi e cũng lại lọt vào hang hùm miệng hổ. Kiều Chiêu vẫn chưa nghĩ ra cách để người thân nàng nhận ra nàng trong bộ dạng này. Nhưng nàng biết rằng phụ thân và ca ca đều là chính nhân quân tử, thấy tiểu cô nương gặp nạn chắc chắn sẽ không nảy sinh ác ý.

Dù thế nào đi nữa thì nàng cũng phải về nhà. Như thế thì nàng phải chạy thoát được khi còn trong thành Bảo Lăng.

Chương 2: Cầu cứu