"So với hai năm trước họ đã hoàn toàn khác biệt, nếu có thứ gì không thay đổi, có lẽ chính là trái tim vĩnh viễn dành cho Rock "n Roll của những cậu thiếu niên kia."____________________Phiên bản đầu tiên của ca khúc 《 Hạ Tuyết 》
bán được năm nghìn đĩa CD/DVD tình hình tiêu thụ so với mong đợi còn tốt hơn rất nhiều.
Ở các thành phố lớn sau khi vừa được đưa lên giá, sẽ lập tức bị tranh mua sạch. Ca khúc chính sau khi trở thành HIT, cũng nhanh như chớp leo lên vị trí đầu các bảng xếp hạng.
Vào lúc phiên bản bình thường của album phát hành ngay sau đó không lâu, buổi Fansign
(kí tặng fan)càng trở nên sôi nổi.
So sánh với 《 Thiều quang đảo tự 》 và 《Rock U》, chẳng qua mới chỉ là hai năm, nhưng bất kể là fan hâʍ ɦộ hay là Fansign đông đảo, đều không thể đồng nhất mà nói.
Lục Tự Quang có đôi khi nghĩ không ra, rốt cuộc là như thế nào, lại đi đến một bước như bây giờ.
Có thể tưởng tượng được không, gần hai năm trước, bọn họ vẫn đang đứng trên sân khấu một PUB vô danh của S thành biểu diễn.
Mà bên trong bìa của album lần này, còn đính kèm một bản sắp xếp buổi diễn và cách thức bán vé về LIVE lưu động đầu tiên của Đảo với buổi diễn mở đầu là sau gần hai tháng nữa.
Đã đợi hai năm, rốt cục có thể tổ chức LIVE lưu động. Tin tức này, khiến cho cả bốn người không khỏi kích động vô cùng.
Lúc bốn người Lục Tự Quang, A Tề, A Trạch, A Sâm vừa đến hội trường buổi Fansign, liền dẫn tới một trận thét chói tai. Đợi đến khi bốn người đã ngồi vào vị trí, trợ lý đứng phía sau, buổi ký tặng chính thức bắt đầu.
Cho dù là kí tên bắt tay, hay là chụp ảnh lưu niệm, tất cả đều được đáp ứng.
Từng đĩa từng đĩa CD hoặc là poster được tặng đi, miệt mài ký
suốt hai giờ, cho đến khi mỏi tay, hàng người vẫn đông nhìn không thấy cuối.
"Có thể bắt tay anh được không?"
Lục Tự Quang miệt mài nghiêm túc kí tên, nhẹ nhàng đáp lại, "Không thành vấn đề."
"Cùng chụp ảnh được không?"
"Cũng có thể a......" -- chờ một chút! Bút kí tên nháy mắt dừng lại, ngẩng phắt đầu nhìn -- quả thật là hắn. Tuy rằng bộ dáng mặc một bộ đồ thoải mái, vành mũ lưỡi trai cũng đè xuống rất thấp, nhưng vừa thấy cái khóe miệng nhếch lên kia, liền nhận ra ngay. Khó trách vừa rồi cảm giác quen thuộc như vậy.
Tên kia vẻ mặt vô lại nhìn cậu cười, "Tôi muốn cùng anh chụp ảnh chung nha, Tiểu Quang."
Khóe miệng Lục Tự Quang giật giật, cái câu "Tiểu Quang" phía sau kia còn cố ý làm ra vẻ ngượng nghịu càng làm cho cậu dở khóc dở cười. Trong lòng đã sớm mắng: lão tử kí tên kí đến mỏi cả tay, nhà anh còn đến xem náo nhiệt cái gì! F*ck, còn chụp ảnh chung, chụp chung cái cức ý, thật là......
Trợ lý đã vậy còn nhận lấy máy ảnh hắn đưa qua, "Nào, nhìn bên này --" tốc chiến tốc thắng.
Người kia trước ống kính cười vô cùng thỏa mãn, Lục Tự Quang bên cạnh co rút
khóe miệng, tươi cười cứng ngắc. Đã vậy, người kia nhìn tấm ảnh, còn giống như đã giành được báu vật.
Giữa đội ngũ fan, tựa hồ đã có người nhận ra
hắn, tốp năm tốp ba thảo luận sôi nổi.
"A cậu nhìn xem! Người kia có phải Cố An Khang hay không?"
"Cậu nói Ken Gu? Đâu đâu?"
"Bên kia kìa, người đội mũ lưỡi trai kia đó. Rất giống nha......"
Nhưng tên này lại giống như một chút cũng không lo lắng, vẻ mặt tí tởn hí hửng cùng Lục Tự Quang vẫy vẫy tay, lén ra hiệu "Anh ở trong xe chờ em", liền nghênh ngang mà đi.
A Tề ngồi cạnh cậu giễu cợt dựa gần vào, ghé vào lỗ tai cậu nói, "Này, người thật so với trên ảnh còn chuẩn hơn nha."
Lục Tự Quang ở bàn dưới ra sức giẫm cho y một phát, vẻ mặt lại tươi cười rực rỡ, đem CD đã kí xong tặng cho fan, "Cám ơn đã ủng hộ."
A Tề nhe răng trợn mắt chửi má nó, ném qua vô số ánh mắt xem thường đều bị Lục Tự Quang coi khinh.
Sau ba tiếng rưỡi, rốt cục cũng kí xong cho fan cuối cùng.
A Tề duỗi thắt lưng mỏi, "A MN, lưng cũng không thẳng nổi nữa rồi."
Công tác hậu kì còn lại liền toàn quyền giao cho trợ lý công ty đi làm.
"Anh thế nào, đi luôn à?" A Trạch bóp bóp bả vai có chút cứng ngắc hỏi.
"A đúng, các cậu thì sao?"
"A, tôi và A Sâm còn phải quay về công ty, đàn của tôi vẫn ở phòng nghỉ." A Trạch mò trong túi quần ra một bao thuốc, là Hi-lite xanh.
"Ái dà?" A Tề nhìn mà giật mình hỏi, "Cái thứ vẫn luôn tiếc không hút cuối cùng cũng lấy ra rồi?"
A Trạch cười cười châm thuốc, "Không hút cũng không thể lãng phí."
"Này, cậu đi đâu, có cần đưa cậu một đoạn không?" Lục Tự Quang nhìn A Tề, hỏi.
Y vẫn là cái bộ dáng kia, vung tay lên, "Không cần, tôi đã hẹn Simon rồi, đến quán BAR ngay gần đây thôi."
"Simon?" A Sâm tò mò mở miệng, "Tử Kiệt?"
Ngụy Tử Kiệt? Là ca sĩ thần tượng công ty mới ký gần đây? Cũng đang rất HOT, bởi vì khuôn mặt đẹp trai, nhận được sự ủng hộ của vô số cô gái trẻ.
"Cậu rất thân với y sao?" Lục Tự Quang hai tay cắm túi quần hỏi.
"Cũng OK a." A Tề vô tội cười cười, "Thật ra con người y cũng không tệ lắm đâu."
Tuy nói là cùng công ty, nhưng nghe nói tính tình y kênh kiệu, sinh hoạt cá nhân lại vô cùng lộn xộn, một tháng làm ba trợ lý tức giận bỏ đi. Những ca sĩ nghệ sĩ khác của công ty tự nhiên đều tránh thật xa, không quá qua lại với y.
Đừng quá thân cận với y.
Lời như vậy, nghĩ nghĩ, lại nuốt xuống.
A Tề cũng đã không còn là thiếu niên trước kia, có một số việc tự y sẽ hiểu được. Y cũng có tự do của riêng mình, có bạn bè của riêng mình. Mặc dù là bạn thân tri kỉ, cũng không có quyền hỏi đến. Y dù sao cũng phải có cuộc sống của chính mình.
Hết chương 37.