Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiều Quang Đảo Tự

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Muốn yêu tới Thương Sơn Nhĩ Hải, nhưng tôi chỉ có hai bàn tay trắng, lại không dám yêu cầu em dừng lại chốc lát vì tôi."

__________________________

Khi Cố An Khang đi vào BELL, nơi đó người vẫn đông như trước. Nhưng người hát trên sân khấu, lại không phải là Lục Tự Quang. Không biết là ban nhạc hạng ba ở đâu đến, hoàn toàn là trình độ nghiệp dư.

Cố An Khang bất mãn bĩu môi, đi đến trước quầy bar giữ một người phục vụ rượu lại liền hỏi.

"Anh nói Đảo sao, bọn họ không biểu diễn ở đây nữa. Nghe nói bọn họ ký hợp đồng với SIESTA. Công ty còn quyết định cho bọn họ đến B thành phát triển đấy."

Hắn ngẩn ngơ.

MN.

Hắn đột nhiên nhớ tới một câu mang theo chút men say của Lục Tự Quang đêm hôm trước, cậu nói

"Tôi phải đi rồi."

Thực CMN. Hắn cứ nghĩ rằng cậu thực sự say.

...

Lục Tự Quang và bọn A Tề thanh toán tiền

thuê nhà một tháng cuối cùng, đem cái phòng thuê để luyện tập kia trả lại. Đi đến dưới lầu, trông thấy có một người đang ngồi trên cầu thang trước cửa hút thuốc, động tác hút thuốc mang theo quen thuộc, tàn thuốc rơi đầy mặt đất bên chân. Đầu lệch về một bên, bộ dạng âm trầm giống như một con thú dữ tàn bạo.

Người kia nhìn thấy cậu đi đến, ném điếu thuốc xuống dùng chân dập tắt. Không nói hai lời ném cậu vào trong phòng, "Thịch-" một tiếng đóng sầm cánh cửa, không đợi cậu kịp bật đèn, nụ hôn của hắn đã hạ xuống, kịch liệt mà nóng nảy.

F*ck, Cố An Khang anh lại làm cái trò gì.

Dùng sức đẩy hắn ra, "F*ck, anh làm cái gì đấy?"

Hắn hơi hơi nheo mắt lại, đôi mắt trong bóng tối gần cậu như vậy, "Cậu phải đi?" Thanh âm lạnh như băng.

Lục Tự Quang trong lòng co rút, "Ừ." Là quyết định của công ty.

Động tác của người kia dừng lại vài giây đồng hồ, ngay sau đó lại ôm chặt lấy cậu. Trong nháy mắt cậu liền rơi vào trong một l*иg ngực hữu lực, kinh ngạc hồi lâu không nghẹn ra được một câu.

Cho dù bị người đàn ông này hôn, bị hắn thô bạo tiến vào, nhưng đối với một cái ôm như vậy, lại vô cùng xa lạ. Giống như cho tới bây giờ đều chưa từng, chưa bao giờ ôm nhau như thế. Lục Tự Quang giờ phút này, chỉ cảm thấy ngực ẩn ẩn đau.

Cuối cùng, cậu nghe thấy bên tai vang lên thanh âm như vậy: "Ở bên tôi đi."

Giờ khắc này, như thiên toàn địa chuyển

(trời đất quay cuồng), giống như là sắp không thở nổi.

Cố An Khang nằm ở trên người cậu, không lưu lại bất cứ đường sống nào tiến vào cậu, một lần so với một lần càng mãnh liệt. Cảm thấy phân thân của mình đã ngẩng đầu được người kia chà xát, cậu ôm chặt lấy tấm lưng dày rộng của hắn.

Cũng không lâu sau, hắn liền đỡ cậu ôm lên, để cậu ngồi khóa ở phía trên. Tiến vào rất sâu -- kɧoáı ©ảʍ nháy mắt kéo đến như vậy khiến cho cậu nhịn không được thở gấp. Cậu ngồi cưỡi ở trên người hắn,

chuyển động thăm dò cùng hắn hôn môi. Chóp mũi hai người dựa vào nhau gần như vậy, cảm nhận được hơi thở quen thuộc của nhau. Vừa nghĩ đến người này sắp không còn ở bên nữa,

trái tim liền giống như sắp bị khoét rỗng.

Bọn họ làm rất nhiều lần, có lẽ là đều hiểu, ly biệt đã gần kề, cho nên mới cố gắng muốn lưu lại thứ gì đó.

"Anh lại bắn ở bên trong." Lông mày Lục Tự Quang giống như sắp nhăn thành hình chữ bát.

"F*ck, dù sao tôi cũng không có bệnh, " An Khang lại giả bộ lỗ mãng, "Bằng không chúng ta mang bao lại làm thêm một lần nữa?"

"Đệt!" Vô lực ngã vào trong lòng hắn, cúi đầu gào lên.

...

Bọn họ đều trầm mặc.

Lục Tự Quang bỗng nhiên nhớ tới lời nói bên tai cậu lúc nãy khi người kia ôm cậu. Hắn nói: "Chúng ta ở bên nhau đi."

Bên nhau.

Nghe giống như một lời hứa hẹn. Cậu không biết phải làm sao, tìm không được từ nào dùng để trả lời.

Cũng chính là trong nháy mắt, có loại xúc động, dường như phải ra vẻ bình tĩnh mà hỏi, "Này, nếu luyến tiếc thì đi cùng tôi đi a" nhưng chung quy vẫn không mở miệng.

"Ngủ đi." Cậu giống như ngày thường, quấn chăn xoay người liền ngủ.

Nhưng An Khang lại có chút khác thường lật bờ vai của cậu lại, ở giữa lông mày cậu hôn xuống thật sâu.

Cậu không kịp nhắm mắt, chỉ trông thấy An Khang phóng đại trước mắt. Thô bạo cương quyết ban đầu giống như đều biến mất không thấy tăm hơi, chỉ nhìn thấy hàng lông mày sắc bén như lưỡi kiếm của hắn, khóe mắt, còn có thâm tình mơ hồ kia.

Độ ấm trên trán nóng vô cùng mà sâu sắc, coi như là ly biệt.

An Khang cái gì cũng không có nói, cái gì cũng không hứa hẹn.

Có lẽ Lục Tự Quang sẽ không biết.

Kỳ thật nhiều lời như vậy, nhiều hứa hẹn như vậy, đều ở thời điểm sắp nói ra thì chết nơi cổ họng.

Hắn vốn muốn nói: "Làm người của tôi đi, về sau lão tử sẽ nuôi em."

Hắn vốn định nói: "Ở lại đi, hoặc là tôi sẽ đi cùng em."

Nhưng vừa nghĩ tới người hắn yêu muốn đi tới một thành phố khác theo đuổi khát vọng, mình lại vẫn còn ở lại cái tiệm cắt tóc rách nát kia làm tóc, điều gì muốn nói đều thu trở lại.

Tôi đây hai bàn tay trắng, không cho em nổi hứa hẹn, không dám tự đại yêu cầu em vì tôi mà ở lại.

Tôi không biết còn có thể lấy cái gì đến để yêu em.

...

Sáng sớm hôm đó, Cố An Khang bụng đói kêu ầm ĩ, mở tủ lạnh nhà Lục Tự Quang ra, lại không có gì cả, hai cái bánh mì quá hạn, trên mặt còn nổi lên nấm mốc.

"F*ck, cái gì cũng không có, cậu sống như thế nào vậy!?"

"Trong tủ có mì ăn liền đó."

Mở ngăn tủ ra, mấy gói mì thật sự rơi xuống.

"F*ck!"

Nghe thấy người kia trong phòng bếp lại bắt đầu miệng đầy lời thô tục, Lục Tự Quang an tâm cười cười.

Cậu xoa xoa tóc, đi vào phòng tắm. Khi tắm được một nửa, tên kia thô lỗ mà đập cánh cửa phòng tắm kêu bang bang, "Cậu cọ cái gì chứ, nhanh lên chút!"

"Đệt, giục cái m* gì chứ. Anh vội đi tiểu hay sao?" Nhịn không được cãi lại.

Lúc đi ra nhìn thấy người kia hai chân bắt chéo, ngồi ở bên cạnh bàn ăn. Nhìn thấy mình đi ra, hắn dụi tàn thuốc thúc giục, "Nhanh lên a, mỳ của lão tử sắp trương rồi."

Giờ mới nhìn thấy hai bát mỳ còn nóng hôi hổi trên bàn.

Hắn cầm đũa bắt đầu ăn, qua hai miếng, ngẩng đầu thấy Lục Tự Quang vẫn đứng ở chỗ cũ, "F*ck, còn không lại đây?"

Cậu túm khăn trên cổ lau lau mái tóc ướt sũng, sau đó ngồi ở đối diện người kia, bắt đầu ăn mỳ -- quả nhiên, đã có chút trương, nhưng đơn giản vẫn là nóng hổi, bằng không ăn vào trong dạ dày sao lại ấm nóng đến vậy.

Hết chương 10.
« Chương TrướcChương Tiếp »