Chu Trầm Uyên không vừa mắt Hà Tiểu Nhiên là một chuyện khác, nhưng cô dám lấy danh mợ chủ để nuôi người đàn ông khác lại là một chuyện khác nữa.
Anh nhanh chóng đánh giá xung quanh.
Ồ? Tại sao cửa phòng ngủ lại đóng một cách đáng nghi như vậy?
Anh vòng qua Hà Tiểu Nhiên, nhấc chân đi về hướng phòng ngủ.
Hà Tiểu Nhiên nhanh chân nhảy qua, chặn cửa: "Anh định làm gì?"
Chu Trầm Uyên nhìn sắc mặt của cô, với vẻ căng thẳng kia, chắc chắn là có vấn đề.
Anh nghiến răng nói: "Cô giấu đàn ông ở bên trong?"
"Anh có bị bệnh không vậy?" Hà Tiểu Nhiên cảm thấy anh bệnh không nhẹ, nhưng đừng gây chuyện dọa Hà Miêu, cô giải thích: "Bên trong là em gái tôi!"
Chu Trầm Uyên cười lạnh: "Lừa gạt ai vậy? Chỉ là em gái mà lại sợ tôi nhìn thấy?"
Hà Tiểu Nhiên chắn ở trước cửa : "Anh có bệnh à? Đây là phòng của tôi!"
Phòng ngủ chính vốn là phòng tân hôn, nhưng Chu Trầm Uyên không trở lại, nên cô cũng ngầm thừa nhận là phòng mình.
"Đây là nhà tôi. Cô có tránh ra không?"
"Không! Tôi đã nói là em gái tôi ở bên trong mà."
"Có quỷ mới tin cô!"
Một người nhất định phải đi vào, một người thì nhất quyết không cho vào.
Chu Trầm Uyên nghĩ chắc chắn có vấn đề.
Hà Tiểu Nhiên cảm thấy anh bệnh không nhẹ.
Hai người bắt đầu tôi đẩy anh đâm.
Cuối cùng, cửa phòng ngủ bị phá mở bởi những người mặc tây trang đen.
Chu Trầm Uyên liếc nhìn liền thấy trong chăn nhô lên một cục to, nhìn hình dáng này, đầu phải bự thế nào mới có thể giương cao như vậy.
Chu Trầm Uyên cười lạnh, quay đầu nhìn Hà Tiểu Nhiên: "Bị tôi bắt được rồi? Để xem cô còn lời nào để nói."
Vẻ mặt Hà Tiểu Nhiên có chút căng thẳng: "Hoá ra anh tới bắt gian?"
"Ông đây là không nghĩ tình cờ đến lại có thể bắt gian!"
"Anh cứ như thể thích bị cắm sừng vậy?"
"Ít nói nhảm đi! Ông đây sớm nhìn cô không vừa mắt rồi, để xem lần này ông cụ còn gì để nói..."
Chu Trầm Uyên nói xong, liền vén chăn lên.
Vừa xốc chăn đắp lên, thi thấy Hà Miêu ôm mũ bảo hiểm, đôi chân cô bé vừa duỗi ra, lập tức nghiêng đầu bất tỉnh.
Chu Trầm Uyên: ". . ."
Hà Tiểu Nhiên tức giận đến run rẩy: "Tôi đã nói với anh là em gái tôi rồi mà, con bé tên là Hà Miêu!"
"Cô giấu em gái cô?" Chu Trầm Uyên tức đến nổ tung, ai mới có bệnh hả!
Hà Tiểu Nhiên tức giận nói: "Anh bớt mắng người lại đi! Em gái tôi mắc bệnh sợ đông người nghiêm trọng, trong phòng vượt quá hai người, con bé sẽ bị dọa ngất!"
Chu Trầm Uyên: "..."
Cô em gái này còn có thể tiếp xúc với thể giới không vậy?
Hà Tiểu Nhiên đẩy Chu Trầm Uyên, xông tới, dùng sức cởi nón bảo hiểm ra.
"Cạch" một tiếng, cởi xong mũ bảo hiểm, mặt Hà Miêu tái xanh, nhắm hai mắt không nhúc nhích.
Hà Tiểu Nhiên ấn huyệt nhân trung[1] rồi lại nhấn gan bàn tay[2]: "Hà Miêu? Miêu Miêu?!"
[1] Huyệt nhân trung: ở giữa mũi và miệng, [2] gan bàn tay: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ
Cô ngẩng đầu, quát Chu Trầm Uyên: "Vừa lòng anh chưa? Đồ thần kinh! Cút ra ngoài cho tôi"
Chu Trầm Uyên trầm mặc, liếc nhìn người bất tỉnh nằm trên giường, ai biết sẽ như vậy đâu? Anh cũng không phải cố ý.
Quay người đi ra ngoài: "Hừ!"
Gương mặt Hà Miêu đỏ lên, một hồi sau mới tỉnh lại.
Hà Tiểu Nhiên lập tức thở phào : "Nhà có nhiều phòng như vậy, ngoại trừ cái này ra, phòng nào cũng không có người, em không cần phải vội chạy vào phòng này trốn?"
Hà Miêu uất ức: "Đến, không kịp..."
Hà Tiểu Nhiên tự mình vén chăn đắp cho cô: "Em trước ở đây một chút, chị đi đuổi người bên ngoài rồi lại nói tiếp."
Chu Trầm Uyên ngồi ở trên ghế sofa, hai chân tréo nguẩy, thấy cô ra ngoài, liền đánh phủ đầu trước : "Ai cho phép cô dẫn người về đây hả?"
"Anh cũng không nói không cho dẫn người khác về nha." Hà Tiểu Nhiên ngồi xuống đối diện anh: "Hơn nữa, tôi gả vào nhà họ Chu, không phải là người giúp việc nhé? Bình thường này nhà này cũng không có ai ở, tôi sống một mình bấy lâu, thỉnh thoảng dẫn em gái về ngủ một buổi tối cũng không được sao?"
“Cô tự cho mình là vợ tôi thật sao? Nhà họ Chu cho 20 triệu, cô nghĩ là để làm sính lễ? Thời buổi này, ai mặt mũi lớn như vậy, dám yêu cầu 20 triệu làm quà sính lễ[3]?
[3] sính lễ (lễ vật nhà trai tặng nhà gái lúc đính hôn theo tục xưa)
“Nhà anh mà không có tiền, còn với cái tính tình anh nát bét nữa thì có ai chịu lấy anh nhỉ? Bạch Liên Hoa? Hà Tiểu Nhiên khoa trương trợn mắt: “Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, chuyện anh bị bỏ thuốc, bạch liên hoa là kẻ tình nghi nhất."
“Tâm tư mình xấu xa, cho rằng người khác cũng như mình à?” Chu Trầm Uyên cười lạnh: “Cả đêm Tiểu Ngữ đều đi cùng với tôi, nếu muốn đẩy chuyện xấu xa lên đầu người khác, thì ít nhất cũng phải tìm người chết thay hợp lý một chút.”
"Tôi không muốn nghe anh nói nhiều." Hà Tiểu Nhiên: "Nếu như anh làm người phán quan[4], sẽ bao nhiêu người bị tội oan đây? Anh không thể bởi vì tiểu bạch liên thanh mai trúc mã, mà chỉ nhìn bằng mắt như vậy ."
Chu Trầm Uyên lạnh lùng liếc cô, càng nhìn càng cảm thấy Hà Tiểu Nhiên vô cùng chướng mắt.
Loại không biết liêm sỉ, tâm cơ đầy bụng, ngay cả đã lập gia đình mà người phụ nữ này còn muốn giở trò lôi kéo?
Chắc chắn chứng cứ đập trên đầu cô ta, cô ta cũng sẽ không thừa nhận.
"Cãi chày cãi cối! Cô nói, Tiểu Ngữ bỏ thuốc tôi!"
Mắt Hà Tiểu Nhiên trợn trắng: "Cho tới bây giờ tôi chưa hề nói là bạch liên hoa bỏ thuốc anh."
Chu Trầm Uyên nhìn cô một cái, không lên tiếng, sau đó đột nhiên nói: "Bớt nói lời vô ích đi, cùng tôi trở về nhà họ Chu. Đi ngay bây giờ!"
"Tôi không đi." Hà Tiểu Nhiên nói thẳng: "Anh mới vừa nói đó, đừng tưởng bản thân mình thực sự là mợ chủ nhà họ Chu, bây giờ anh bảo tôi trở về nhà họ Chu, là vả mặt tôi hay vả mặt anh vậy?"
“Cô cho rằng nhà họ Chu bỏ ra 20 triệu mua một bông hoa là cô về làm gì? Mà cô ngay cả làm làm bình hoa cũng không xứng!” Chu Trầm Uyên mặt lạnh: “Tôi cho cô biết, sau này bất kỳ lúc nào nhà họ Chu cần cô, cô đều phải xuất hiện cho tôi, cô không có tư cách nói không.”
Hà Tiểu Nhiên dựa vào ghế sofa : "Tôi không đi, anh làm gì được tôi? Đã nhờ vả người khác mà còn dùng thái độ khiến người ta không lay động nổi."
Cô đứng dậy, ngồi xuống bàn bên cạnh, ăn cơm, còn cố ý quay đầu lại khıêυ khí©h: "Bà đây không đi!"
"Muốn tôi thỉnh cầu?" Chu Trầm Uyên mắc cười : "Cô đây chính là điển hình rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, tôi có hàng trăm cách khiến cô phải đi. Nhưng mà, trước mắt hình như tôi đang có một suy nghĩ."
Hà Tiểu Nhiên cầm đũa ngẩng đầu, cảnh giác nhìn anh. Anh ta muốn làm gì?
"Vượt quá hai người là cảnh tượng lớn rồi đúng không?" Chu Trầm Uyên giơ tay lên vỗ cái bốp,
Ngoài cửa lục tục đi vào bảy tám người mặc tây trang đen, đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn chằm chằm Hà Tiểu Nhiên.
Hà Tiểu Nhiên: "!"
Cô quả thực không thể tin được mắt của chính mình : "Chu Trầm Uyên, anh có còn là người nữa không hả? Chuyện của hai chúng ta, kéo em gái tôi vào làm gì?"
"Vừa rồi không phải cô cũng kéo Tiểu Ngữ vào sao?"
"Em gái tôi vô tội, nhưng chuyện này tôi oan thật, còn bạch liên hoa kia chắc chắn không vô tội."
Chu Trầm Uyên lạnh nhạt nhìn cô : "Câu nào của cô, tôi có thể tin hả?"
Hà Tiểu Nhiên chịu thua, chỉ phòng ngủ : "Tôi đi thay quần áo."
Hà Miêu vẫn còn giả bộ chết.
Hà Tiểu Nhiên thay quần áo: "Quần áo ở trong túi, cơm trên bàn, chị để vào hộp hết rồi, cơm nước xong xuôi em đem đến cho Hà Thời nha."
Hà Miêu bắt đầu khóc : "Có thể không đi được không?"
Hà Tiểu Nhiên nói: "Nếu em muốn bỏ đói Hà Thời thì có thể."
Hà Miêu lại bắt đầu khóc: "Vậy tối nay em đi."
Tối nay ít người.
Đây là Hà Tiểu Nhiên lần đầu tiên đường hoàng đi vào nhà họ Chu, trước đó chỉ đi đến ngoài nhà khách.
Cô có linh cảm, có thể khiến cho Chu Trầm Uyên chịu mất mặt tới đón cô, tám phần mười không phải là vì gia đình hòa thuận muốn ăn cơm chung mà người ta chờ mong.