Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiếu Phu Nhân Đã Nghèo Còn Bủn Xỉn

Chương 33: Mau Cút Về Cho Tôi

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Hà Tiểu Nhiên, rốt cuộc cô đã đắc tội với bao nhiêu người vậy?" Tần Sơn thở hồng hộc chạy tới, chỉ vào bên ngoài nói: "Dưới lầu có một đám người đang chờ cậu, cổng trường bên kia tôi cũng nghe được là nói tìm Hà Tiểu Nhiên!”

Hà Tiểu Nhiên đưa tay nâng má, nói với vẻ mặt buồn rầu: "Chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ thôi.”

"Hiểu lầm nhỏ mà liên tục mấy ngày người ta dẫn người ngồi xổm dưới lầu canh giữ cậu à? Cậu làm gì người ta vậy?” Tần Sơn thăm dò hỏi: "Đừng nói là cậu đùa giỡn tình cảm của bạn bè bọn họ đấy?”

"Tôi là loại người đó sao?" Cô nhìn trộm xuống cầu thang.

Đám chó của Chu Tử Tích đã ngồi đó canh giữ ở hai lối ra, ngay cả vị trí cây cô nhảy cũng được sắp xếp hai người nhìn.

Hà Tiểu Nhiên trở lại lớp học, hỏi Tần Sơn với vẻ mặt hiền lành: "Anh Sơn, bình thường tôi đối xử với cậu như thế nào?”

Tần Sơn run rẩy: "Cậu có ý gì?”

Hà Tiểu Nhiên nói: "Chỉ là muốn nhờ cậu giúp một việc.”

"Bởi vì những hiểu lầm nhỏ của cậu à?" Tần Sơn hỏi.

"Đúng."

"Cậu và Chu Trầm Uyên có hiểu lầm nhỏ, mỗi lần cậu ta nhìn thấy cậu đều nhăn nhó tức giận, còn ở trường bắt nạt cậu. Cậu và những người dưới lầu có một chút hiểu lầm nhỏ, kết quả người ta ba ngày hai bữa đến chặn cậu. Cậu và đám người ở cổng trường cũng có chút hiểu lầm nhỏ, kết quả người ta canh giữ mấy ngày... Rột cuộc mấy hiểu lầm nhỏ này của cậu là cái gì vậy?”

Tần Sơn run rẩy, cậu sợ bị liên lụy.

Hà Tiểu Nhiên đưa tay khoác bả vai Tần Sơn:"Anh Sơn, là chuyện như vậy...

Sáng thứ sáu, Nam Đại đưa ra một thông báo, nói trưa thứ năm, trước cổng đại học Nam Đại xảy ra một vụ đánh nhau, mấy kẻ lang thang thất nghiệp tụ tập đám người gây sự, đánh nhau với một nhóm người khác gây hậu quả nghiêm trọng, trước khi cảnh sát đến những người đó đều bỏ chạy. Vì thế mà Nam Đại tăng cường cảnh giác, cấm người ngoài trường vào Nam Đại.”

Tần Sơn nhìn chằm chằm thông báo một hồi lâu, sau đó cậu quay đầu nhìn về phía Hà Tiểu Nhiên, Hà Tiểu Nhiên vung tay với cậu: "Hai đám bọn họ không quen biết, cũng không có thể có chuyện giảng đạo lý, vì vậy bọn họ đánh nhau thì không có ai quản tôi nữa, tôi liền freedom.”

Môi dưới của Tần Sơn co giật vài cái, ngày hôm qua cậu chỉ làm tên chạy vặt, làm người qua đường lần lượt đưa tờ giấy cho hai nhóm người kia.

Cuối cùng hai bên đã chính xác tìm được nhau, sau đó đánh nhau ở trước cổng trường.

Tần Sơn hỏi Hà Tiểu Nhiên rốt cuộc cô đã viết những gì, Hà Tiểu Nhiên nói rằng cô chỉ nói với đối phương mình đã dẫn người đến, có giỏi thì đến trước cổng trường so cao thấp.

Quả nhiên bọn họ đã đánh đến mức sứt đầu mẻ trán.

Đám người có mặt ở đó bị người nhà họ Chu đánh đến khóc lóc thảm thiết, tiếng la hét không ngừng vang lên, suýt chút đã xảy ra án mạng.

Tần Sơn: “Tôi chỉ là một công cụ thôi à?”

Hà Tiểu Nhiên nghiêm túc lắc đầu: “Không, cậu không phải! Cậu là anh em tốt cả đời này của tôi!”

Tần Sơn lập tức trở nên đề phòng: “Cậu lại muốn làm cái gì?”

Hà Tiểu Nhiên vươn tay ôm lấy bả vai của Tần Sơn: “Anh Sơn, tôi muốn cậu giúp tôi một vài chuyện nữa.”



“A Uyên, cậu thật sự muốn mang theo Chu Trầm Trầm à?”

Tấn Cực vô cùng ngạc nhiên khi thấy Chu Trầm Uyên ôm con rùa, anh thật sự nuôi con rùa như một người anh em à? Bây giờ còn như hình với bóng nữa.

Một tay Chu Trầm Uyên kẹp lấy Chu Trầm Trầm, một tay chỉnh lại nơ bướm ở trước gương: “Nếu bỏ lại ở trong nhà thì nó sẽ trốn đi mất, không tìm được, còn để nó đói chết thì phải làm sao?”

Tông Đường muốn nói lại thôi, cậu ta không nhịn được mà nhắc nhở: “A Uyên, nếu như anh mang theo nó trở về, có khi ông cụ Yến sẽ nghĩ rằng đây là thức ăn bồi bổ mà anh mang đến đấy.”

Chu Trầm Uyên sửng sốt, cúi đầu nhìn vào đôi mắt tròn nhỏ của Chu Trầm Trầm.

Một người một rùa nhìn nhau vài giây, Chu Trầm Trầm bắt đầu điên cuồng vùng vẫy bốn chân của mình.

Trên vỏ rùa tràn ngập sự từ chối như đang nói không đi, có nói gì cũng không đi!

Nó chắc chắn sẽ bị mang đi hầm canh đấy!

Chu Trầm Uyên nhìn Tông Đường một cái: “Cậu ở lại chăm sóc cho Chu Trầm Trầm.”

Tông Đường kinh ngạc: “Em……”

Cậu ta đã ăn mặc chỉnh tề rồi, đầu tóc cũng làm xong hết rồi, quần áo cũng được đặt may, dựa vào cái gì mà cậu ta ăn mặc như hoàng tử phải ở lại chăm sóc một con rùa chứ?

“Chu Trầm Trầm lại không biết nói chuyện, một mình em chán biết bao nhiêu?”

Chu Trầm Uyên suy nghĩ một chút rồi nói với Tấn Cực: “Anh cũng ở lại.”

Tấn Cực liếc mắt nhìn những người khác: “A Uyên, tôi và Tông Đường đều ở lại, người ở bên cạnh cậu quá ít rồi.”

Chu Trầm Uyên khó chịu nói: “Chỉ đi có mười kilomet, nhiều nhất cũng chỉ mười phút, sợ cái gì?”

Ngày hôm nay là sinh nhật bốn mươi bốn tuổi của vợ kế An Khinh của ông ba Yến, mặc dù bà là mẹ kế của Yến Họa, bọn họ cũng không tiếp xúc với nhau quá nhiều nhưng mà vẫn phải làm những chuyện vì mặt mũi của mình.

Ông ba Yến rất yêu thương người vợ của mình, thậm chí còn chấp nhận cả đứa con trai của người ta, người làm con gái của nhà họ Yến như Yến Họa sao có thể không nể mặt bố mình chứ? Bà ta không chỉ phải đi mà còn phải bảo con trai của mình là Chu Trầm Uyên đi, cậu chủ chính thức của nhà họ Chu đến vì nể mặt nhà họ Yến.

“Cần thông báo với mợ chủ không?” Nam Triệu đột nhiên hỏi.

Chu Trầm Uyên liếc cậu ta một cái: “Cô ta mới xuất viện được hai ngày, đến đó có thể làm gì chứ?”

“Vâng.”

Khách sạn Golden Moon là khách sạn sáu sao duy nhất ở Nam Thành, vừa nhìn vào phong cách trang trí lộng lẫy xa hoa theo kiểu Châu Âu, hệ thống ánh sáng chói lọi rực rỡ liền biết chi phí cực kỳ cao.

Đêm nay cả khách sạn Golden Moon đã được người khác bao trọn.

Vào ngày sinh nhật bốn mươi bốn tuổi của người vợ xinh đẹp An Khinh, ông ba nhà họ Yến, Yến Thanh, đã vì người đẹp mà tiêu cả bộn tiền, mở tiệc lớn đãi khách, chỉ nói đến bàn tiệc đã đặt đến chín mươi chín bàn.

Trong khách sạn Golden Moon đông như trẩy hội, thảm đỏ được trải đến bậc thềm, những chiếc xe dừng lại, khách mời xuống xe vừa khéo giẫm vào thảm đỏ rồi đi lên, đi thẳng vào sảnh tiệc dọc theo thảm đỏ.

Sau khi hàng loạt xe cao cấp sang trọng như Rolls Royce, Maserati, Jaguar lần lượt xuất hiện, một chiếc xe đạp khá cũ kỹ đột nhiên xuất hiện ở trước thảm đỏ, Hà Tiểu Nhiên nhảy xuống từ ghế sau, cô còn chưa kịp đứng vững đã bị các nhân viên bảo vệ giữ trật tự đẩy ra.

“Này, nơi này không phải là nơi hai người có thể đến, mau đi ngay mau đi ngay! Đi đi!”

Đuổi chó đuổi vịt cũng không thô lỗ đến như vậy, Hà Tiểu Nhiên “ai da” hai tiếng: “Tôi đến để tham dự tiệc sinh nhật của dì An!”

“Cô à?” Tên bảo vệ đánh giá cả người cô một cái: “Cô nghĩ rằng bản thân mặc bộ đồ giả này là có thể lẻn vào trong à? Thiệp mời đâu? Những người đến đây đều có thiệp mời. Của cô đâu?”

“Là dì An gọi điện thoại cho tôi bảo tôi đến, không nói đến chuyện có thiệp mời.”

Hà Tiểu Nhiên lấy điện thoại ra định gọi điện thoại cho dì An, cuối cùng ngay vào thời điểm quan trọng lại có chuyện, pin điện thoại chỉ còn một vạch màu đỏ, khi Hà Tiểu Nhiên vừa gọi điện thoại, vừa kết nối được và “alo” một tiếng thì điện thoại tự động tắt nguồn.

Hà Tiểu Nhiên: “!!”

Tần Sơn trợn trừng mắt lên: “Cậu nói xem con người như cậu sao lại bất cẩn như vậy chứ? Bình thường cậu đã cẩu thả thì thôi đi, vào lúc quan trọng còn giữ tính nết này?”

“Không có thiệp mời mà còn muốn đi vào à?” Một người phụ nữ cầm một tấm thiệp mời màu đỏ viền vàng ở trong tay, xách lấy tà váy, giẫm lên đôi giày cao gót, cô ta vừa bước xuống xe đã liếc mắt nhìn Hà Tiểu Nhiên một cái: “Trong khu rừng rộng lớn, đúng là loại chim gì cũng có. Những năm này có một số người vì muốn lẻn vào những nơi cao cấp để check in, đăng bài lên vòng bạn bè mà mặt mũi cũng không cần, chuyện gì cũng có thể làm ra được.”

Một người phụ nữ khác bước tới, ôm cánh tay nói: “Bảo vệ, bữa tiệc này không phải người nào cũng có thể cho vào được, canh chừng kỹ một chút, đừng để cho mấy người phụ nữ ham mê hư vinh lợi dụng sơ hở.”

Tần Sơn nhíu mày nói: “Các cô đang nói ai vậy hả? Người ta là được chủ nhân bữa tiệc gọi điện mời đến đấy!”

Khi Hà Tiểu Nhiên nhận điện thoại coa cậu đứng ở bên cạnh nên nghe thấy được Những người này có ý gì vậy? Mắt chó nhìn người thấp à?

“Hừ, tự gọi điện mời đến ư?” Người phụ nữ kia hơi quay đầu lại, tầm mắt nhìn vào chiếc xe đạp mà Tần San đang đẩy: “Chiếc xe đạp địa hình của hai năm trước này bây giờ có đổi thành tiền cũng không bằng một phần ba giá trị của nó nhỉ? Cậu còn có mặt mũi đẩy thứ đồ cổ này ra ngoài cho người khác nhìn à?”

Người còn lại cúi đầu bật cười: “Chị Vệ chị đừng nói nữa, e rằng những thứ này đã là do bọn họ dùng hết mọi sức lực mới lấy được đấy.”

Tần Sơn tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng hẳn lên, cậu con mẹ nó chỉ cảm thấy chiếc xe này vẫn còn rất tốt, không hề liên quan đến mấy năm trước, mấy đứa bà tám này đang nói nhảm gì vậy?

“Chó ngoan không cản đường, tránh ra.” Giọng nói của Chu Trầm Uyên đột nhiên vang lên ở sau lưng hai người phụ nữ kia. Bọn họ vừa quay đầu liền nhìn thấy Chu Trầm Uyên đứng trên bậc thềm với vẻ mặt không cảm xúc.

Gương mặt của anh chính là một vũ khí sắc bén, anh chỉ cần đứng ở đó, cho dù đối phương không nhận ra thì cũng cảm thấy thân phận của người này chắc chắn không bình thường.

“A, thật ngại quá, chúng tôi……”

“Cút.”

Tần Sơn nhanh chóng đẩy Hà Tiểu Nhiên, nhỏ tiếng hỏi: “Có thể nhờ cậu ta dẫn cậu đi vào không?”

Cậu còn chưa nói xong thì Chu Trầm Uyên đột nhiên dừng lại, anh nghiêng đầu lạnh lùng nhìn vào cô, ánh mắt như mang theo lưỡi dao, từng con dao đều muốn cứa vào đầu cô. Đừng nghĩ rằng anh không biết, chắc chắn cô đến vì Yến Thiểu Trang!

“Hà Tiểu Nhiên, ai cho cô đến đây hả? Nơi này là nơi cô có thể đến à? Cô là cái thá gì? Dựa vào cái gì mà đến đây? Còn không mau cút về cho tôi?”
« Chương TrướcChương Tiếp »