Hà Tiểu Nhiên: "Anh muốn tôi phải nói lời dễ nghe gì đây?”
“Dĩ nhiên là khen tôi!” Chu Trầm Uyên nghi ngờ đầu óc Hà Tiểu Nhiên không được thông minh cho lắm.
Cô không hiểu tiếng người sao?
Tiểu Ngữ cũng đã nói là cô ấy không tốt, nếu có sai thì chắc chắn là lỗi của Tiểu Ngữ, không liên quan gì đến anh.
Anh vừa mới tạo khoảng cách an toàn với Tiểu Ngữ, như vậy còn không đáng được khen sao?
Vẻ mặt của anh trông rất nghiêm túc, không giống như đùa giỡn. Điều này làm cho Hà Tiểu Nhiên không khỏi nghi ngờ, có phải tối hôm qua mình bị Redking đánh đến mức đầu óc bị tổn thương hay không?
Sao cô không theo kịp vậy?
"Anh có cái gì đáng để tôi khen hả? Chăm sóc Chu Trầm Trầm tốt à?”
Chu Trầm Uyên chỉ vào Hà Tiểu Nhiên tức giận nói: "Sau này cô không được nói bóng nói gió tôi có quan hệ gì đó với Tiểu Ngữ nữa." Anh nổi giận quay đầu nhìn về phía Hoa Khinh Ngữ: "Tiểu Ngữ, anh nói em này, hai chúng ta vốn không phải cùng nhau lớn lên, chỉ là khi còn bé có thỉnh thoảng chơi đùa với nhau, lúc đi học thì tới nhà em ở thôi!”
Hoa Khinh Ngữ mở to hai mắt, mỗi ngày cô ta đều khoe khoang quan hệ với Chu Trầm Uyên là thanh mai trúc mã, bây giờ anh vì Hà Tiểu Nhiên mà thanh minh quan hệ với cô ta à?
"A Uyên, anh cứ như vậy mà quên mất tình cảm bao năm nay của chúng ta sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô ta trông vô cùng đáng thương, đôi mắt óng ánh như nai con mới sinh, rơi nước mắt khiến người nhìn mà thương.
Chu Trầm Uyên nhíu mày, nói cho cùng là lớn lên cùng nhau, anh cũng có một chút tình nghĩa.
Anh hơi buồn bực nói: "Trái lại cũng không phải. Nhưng mà anh là người đã kết hôn, không thể như lúc chưa lập gia đình.”
Hoa Khinh Ngữ chợt hối hận vì đã tự khiêng đá đập chân mình, sớm biết như thế thì lúc trước không cần vì để anh cảm thấy Hà Tiểu Nhiên không biết chừng mực, mà nói những lời như thế kia.
Cô ta hỏi: "Có phải bởi vì em nói với anh những người đã kết hôn nên giữ khoảng cách với người khác giới không không?"
Lúc này Chu Trầm Uyên nói với Hà Tiểu Nhiên: "Có nghe thấy chưa? Đây là Tiểu Ngữ nhắc nhở tôi. Tiểu Ngữ là người hiểu chừng mực, cô nên học hỏi đi.”
Hoa Khinh Ngữ bỗng chốc không biết nên cảm thấy vui vẻ hay đau lòng.
May mà không bao lâu nữa, mọi chuyện sẽ có chuyển biến.
Trước khi cô ta tìm Yến Hoạ đã cho người điều tra, hàng xóm nhà mẹ đẻ Hà Tiểu Nhiên, quả thật có một cô con gái, có điều dáng vẻ không đẹp, da ngăm đen, bên trái mặt có vết bớt màu xám tro, dính vào chân tóc, không nhìn kỹ sẽ nhìn không ra.
Mặc dù A Uyên chưa bao giờ yêu cầu về ngoại hình, nhưng chẳng phải những người đàn ông và phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh đều là người đẹp nhất sao?
Nếu là cô gái như vậy, A Uyên tuyệt đối sẽ không thích, cũng sẽ không chạm vào.
Chỉ cần dì Yến thuyết phục ông nội, sớm muộn gì Hà Tiểu Nhiên cũng sẽ rời đi.
Hoa Khinh Ngữ liếc Hà Tiểu Nhiên một cái, nhẽ nhếch khóe môi dưới, khi đuổi Hà Tiểu Nhiên đi, cô ta không cần lo lắng A Uyên bị người ta cướp đi.
Nghĩ đến đây, Hoa Khinh Ngữ nhịn xuống sự uất ức trong lòng, đi lên một bước, đưa hộp giữ ấm đến trước mặt Hà Tiểu Nhiên: "Tiểu Nhiên, tôi không biết hầu hạ người như thế nào, chỉ có thể để cô chịu thiệt thôi. Lần sau, tôi chắc chắn sẽ không cướp công việc của mẹ Điêu nữa.”
Chu Trầm Uyên còn canh cánh trong lòng việc Hà Tiểu Nhiên không khen anh, anh nhắc nhở: "Hà Tiểu Nhiên, sau này cô cũng phải học theo tôi, là người phụ nữ đã có gia đình thì phải biết giữ khoảng cách với những người đàn ông khác, để không làm mất mặt nhà họ Chu tôi!”
Hà Tiểu Nhiên tự lấy cái bàn nhỏ ra rồi tự lấy thức ăn: "Biết rồi.”
Chu Trầm Uyên vừa nghe liền biết chỉ là nói cho có lệ, anh trơ mắt nhìn cô cầm một cái thìa lớn hơn miệng cô, múc đầy một muỗng cơm, còn gắp thêm một miếng thịt kho tàu đặt lên đó, thoáng một cái đưa vào trong miệng.
Chu Trầm Uyên tức giận đến nổ tung, không khen anh thì thôi đi, ăn cơm cũng không gọi anh một tiếng ư? Còn ăn ngon như vậy! Cô ta có biết lịch sự không vậy?
Hoa Khinh Ngữ ở bên cạnh thăm dò hỏi Chu Trầm Uyên: "A Uyên, ông nội không bảo hai người trở về sao?”
Hà Tiểu Nhiên vùi đầu ăn cơm. Chu Trầm Uyên thở phì phì nói: "Kêu rồi. Nhưng mà người phụ nữ ngu xuẩn này tự làm mình bị thương đến sắp chết, vì vậy tuần này không về được, đã nói tuần tới sẽ về.”
Hoa Khinh Ngữ hơi ảo não, chuyện này nên thừa dịp làm nhanh, kéo dài càng lâu thì càng dễ xảy ra vấn đề.
Thật ra thứ mà Hoa Khinh Ngữ căm hận nhất chính là ly rượu đã bỏ thuốc lúc trước.
Thuốc trong rượu kia là Hoa Khinh Ngữ trộm từ bên Chu Tử Tích, Chu Tử Tích chuyên dùng để đối phó với những người phụ nữ không nghe lời kia.
Nghe nói thuốc rất mạnh, cho dù cô gái lập đền thờ trinh tiết uống vào cũng sẽ phát điên như chó tới kỳ.
Cô ta chuẩn bị thứ thuốc kia là Hà Tiểu Nhiên, mà lúc đó nam chính được chuẩn bị cho Hà Tiểu Nhiên là Chu Tử Tích.
Thời gian, địa điểm, thậm chí ngay cả quá trình dụ dỗ Chu Tử Phân đều được thiết kế hoàn chỉnh.
Điều duy nhất cô ta không ngờ tới chính là, ly rượu đặc biệt đó lại bị Chu Trầm Uyên uống.
Lúc đó hiện trường nhiều người hỗn loạn, phần lớn người đàn ông tham dự đều mặc âu phục cà vạt. Hoa Khinh Ngữ nhìn thấy Hà Tiểu Nhiên đi cùng một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đảo lảo vào phòng vệ sinh.
Cô ta cố ý chờ gần một tiếng mới đi gọi người, chính là muốn sau khi hạ hoả rồi, thì Hà Tiểu Nhiên sẽ không thể xoay chuyển nữa.
Kết quả là...
Nghĩ đến đây, Hoa Khinh Ngữ nắm chặt tay lại, móng tay đâm vào trong thịt, chỉ có cơn đau mới có thể giúp cô ta duy trì sự bình tĩnh.
"Tiểu Ngữ, tương lai của nhà chúng ta chỉ dựa vào một mình con mà thôi. Từ nhỏ đến lớn, con chưa bao giờ làm bố thất vọng, lần này, bố hy vọng con có thể xoay chuyển tình thế, cứu vớt vận mệnh gia tộc!”
Lời nói của bố vẫn còn ở bên tai, sau cơn bão tài chính năm ngoái, tài sản trong nhà thu hẹp đáng kể, đã liên tục đóng cửa bảy nhà máy, nếu như năm nay không nhận được tiền rót vào thì sản nghiệp còn lại sẽ không chống đỡ được bao lâu.
Nhìn chung trong những gia tộc giàu có bên cạnh gia tộc của cô, đã có quá nhiều nhà bị ảnh hưởng.
Những người giàu có từng ngồi cùng bàn ăn uống vui vẻ, bây giờ thảm đến mức phải dựa vào tiền cứu viện sống qua ngày.
Bốn chữ "xoay chuyển tình thế" ở trong miệng bố đã thành công khơi dậy ý chí chiến đấu hừng hực của Hoa Khinh Ngữ.
Cô ta là con gái của nhà họ Hoa, cô ta muốn chứng minh mình không hề kém hơn em trai, cô ta muốn cho gia tộc biết cô ta có năng lực cứu vớt gia tộc!
Trên người Hoa Khinh Ngữ mang theo áp lực cả gia tộc, nhà họ Chu là toàn bộ hy vọng của bọn họ, cô không thể không tính toán vì gia tộc.
Theo cô ta thấy, trong toàn bộ con cháu nhà họ Chu, chỉ có Chu Trầm Uyên thích hợp nhất với cô ta.
Bởi vì anh còn trẻ, đơn giản, mặc dù tính tình không tốt nhưng từ bé đã chơi cùng nhau, có rất nhiều lúc Chu Trầm Uyên đều đồng ý nghe theo lời nói của cô ta. Ngoài ra, điều quan trọng nhất là Chu Trầm Uyên dễ khống chế nhất đối với cô ta.
Đây cũng là nguyên nhân Hoa Khinh Ngữ không tiếc bất cứ giá nào để đuổi theo anh đến tận ở trong nước.
Cô ta không thể để Chu Trầm Uyên và Hà Tiểu Nhiên có quá nhiều cơ hội ở chung.
Đúng như Lời Chu Tử Tích nói, nếu cứ tiếp tục chờ đợi như vậy, chỉ sợ con cái của bọn họ cũng sinh ra rồi.
Gia tộc ủng hộ ở sau lưng Hoa Khinh Ngữ, cô ta cần cái gì thì gia tộc đều sẽ sắp xếp trước.
Vì vậy thầy phong thủy kia cũng phải dùng cách tự nhiên nhất xuất hiện ở trước mặt Yến Hoạ, làm cho Yến Hoạ vốn coi thường Hà Tiểu Nhiên tin rằng lúc trước thầy phong thủy kia nhận được lợi ích từ nhà họ Lâm, vì vậy đã dùng trăm phương nghìn kế để cho Hà Tiểu Nhiên gả vào nhà họ Chu.
Điều này làm cho Yến Hoạ càng thêm chán ghét Hà Tiểu Nhiên, cũng hạ quyết tâm đuổi Hà Tiểu Nhiên đi.
Hà Tiểu Nhiên đang cố gắng ăn cơm, lúc này cũng nặng nề tâm sự.
Tạm thời không nhắc tới chuyện ở võ trường, phía Chu Tử Tích cũng tạm thời không nói tới, nhưng Yến Thiểu Trang nói rằng mẹ Chu Trầm Uyên muốn đuổi cô đi, cô không thể mặc kệ chuyện này được.
Dù sao thì điều kiện tiên quyết chính là phải giữ được quan hệ giữa cô và Chu Trầm Uyên.
Hà Tiểu Nhiên nghĩ đến đây bèn ngẩng đầu nhìn Chu Trầm Uyên một cái, muốn hỏi anh có đói không, nhưng lo Chu Trầm Uyên soi mói, xem thường những đồ ăn này của mình.
Vì thế Hà Tiểu Nhiên hỏi: "Chu Trầm Trầm, con có muốn ăn thịt không?”
Chu Trầm Uyên khϊếp sợ, cô hỏi Chu Trầm Trầm có ăn cơm hay không mà cũng không hỏi mình có ăn cơm hay không?
Anh cúi đầu nhìn con rùa đang ôm trong tay rồi lại nhìn Hà Tiểu Nhiên, sau đó lại tức giận đến nổi điên: "Hà Tiểu Nhiên, tôi là đàn ông của cô hay là Chu Trầm Trầm là đàn ông của cô hả?”
Hà Tiểu Nhiên: "Anh so đo với Chu Trầm Trầm cái gì hả?”
"Cô hỏi nó mà không hỏi tôi!" Chu Trầm Uyên phẫn nộ nói: "Ý cô là sao? Tôi không quan trọng bằng nó?”
Không biết vì sao, Hoa Khinh Ngữ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, cô ta sắp bị dọa khóc rồi: "Rốt cuộc trong, trong phòng này có mấy người vậy? Tại sao tôi không nhìn thấy Chu Trầm Trầm mà cô nói?”
Hà Tiểu Nhiên và Chu Trầm Uyên đồng thanh nói: "Có mắt không biết dùng à! Cô/em không thấy con rùa lớn như vậy sao?”
Hoa Khinh Ngữ: "..."