- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thiếu Phu Nhân Đã Nghèo Còn Bủn Xỉn
- Chương 27 Cần Điện Thoại Di Động Chứ Không Cần Tay
Thiếu Phu Nhân Đã Nghèo Còn Bủn Xỉn
Chương 27 Cần Điện Thoại Di Động Chứ Không Cần Tay
Thân thể Hà Tiểu Nhiên cứng đờ, không cần quay đầu cũng biết.
Chu Tử Tích!
Chu Trầm Uyên cũng khá hiểu chú Hai, quả nhiên cứ cách vài ngày lại tìm tới cửa.
Hà Tiểu Nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Chu Tử Tích và mỉm cười nói: "Chào, chú Hai.”
Nụ cười của Chu Tử Tích hơi vặn vẹo: "Cuối cùng cũng bắt được con khốn này rồi!”
Hà Tiểu Nhiên lùi một bước về phía sau: "Chú nói lời này hơi quá sớm rồi, khi nào bắt được tôi rồi nói sau nhé. Tên bất lực! ”
Chu Tử Tích nhăn nhó mặt mày, gầm gừ nói: "Cô nói cái gì?”
Hà Tiểu Nhiên cười: "Tôi nói, chú là tên, bất, lực!”
Cô nói xong câu này thì xoay người hướng ngược lại rồi bỏ chạy.
Người phía sau Chu Tử Tích nhanh chóng đuổi theo, trước mặt thấy có người vây quanh, Hà Tiểu Nhiên xoay người chạy vọt ra đường cái, sau đèn đỏ là một dòng xe cộ chạy rất nhanh.
Hà Tiểu Nhiên xuyên qua dòng xe cộ, bọn người đuổi theo không kịp băng qua đường, bị dòng xe chặn lại.
Người băng qua đường đi thẳng về phía cô, Chu Tử Tích ở đối diện chỉ vào Hà Tiểu Nhiên chửi ầm lên: "Con khốn, chờ ông đây bắt được cô, ông đây sẽ lột da cô, ném vào lầu xanh làm gà*!”
*ý là làm kỹ nữ.
Đám người đuổi theo rất đông, bọn họ được huấn luyện thể lực rất tốt, chạy ở phía sau cô không rời.
Ngã ba phía trước, ngay lúc đầu óc Hà Tiểu Nhiên đang nhanh chóng phán đoán con đường nào đi dễ hơn thì có một chiếc xe màu đen đột nhiên dừng lại trước mặt cô, cửa sau bị người đẩy ra.
Yến Thiểu Trang nhìn vào ánh mắt của cô: "Lên xe!”
Hà Tiểu Nhiên không hề suy nghĩ liền chui vào trong.
Cửa xe vừa mới đóng lại, đám người đuổi theo đã chạy tới kéo cửa xe.
"Mẹ nó! Chạy đau cả chân!”
Hà Tiểu Nhiên một cước đá vào bụng người mở xe, văng ra xa.
Chiếc xe "ầm ầm" một tiếng chạy đi
Sau khi xác nhận đã thoát khỏi đám người đuổi theo, Hà Tiểu Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô quay đầu nhìn mặt Yến Thiểu Trang, cả người sững lại, vẻ mặt và thái độ nói chuyện lập tức giống như đổi thành một người khác.
“Đàn anh!”
Tầm mắt Yến Thiểu Trang dừng trên mặt cô, Hà Tiểu Nhiên lập tức kẹp chặt mông, cố gắng bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn, giống như người vừa mới bị người ta đuổi theo chạy đầy đất không là phải cô.
Yến Thiểu Trang khẽ cười một tiếng: "Muốn đi đâu?”
Hà Tiểu Nhiên ngồi với tư thế thục nữ, hai tay đặt trên đùi: "Ngoại thành có một phòng tập thể hình nổi tiếng, đàn anh có biết không? Tôi hẹn với người khác qua đó chơi, đàn anh có thể cho tôi xuống ở cổng tàu điện ngầm phía trước.”
"Trùng hợp." Yến Thiểu Trang cười nói: "Tiện đường. Sao Chu Tử Tích lại kêu người bắt em vậy? Lần trước hai người mới gặp nhau lần đầu tiên mà.”
Hà Tiểu Nhiên cân nhắc dùng từ: "Có một chút hiểu lầm nhỏ!”
Có thể khiến cho Chu Tử Tích kêu nhóm Liệp Diễm chuyên bắt người, chắc chắn không phải chỉ là hiểu lầm nhỏ.
Giọng nói lạnh nhạt của Yến Thiểu Trang vang lên: "Hai tuần trước, Chu Tử Tích cầu cứu tổ y tế nhà họ Chu, hình như là bị bệnh khó nói. Em đã làm gì anh ta à?”
Dĩ nhiên Hà Tiểu Nhiên không thể nói cho anh ta biết chuyện thiếu đạo đức mà mình đã với Chu Tử Tích, cô lẩm bẩm nói: "Thật sự chỉ có một chút hiểu lầm nhỏ…”
"Hai ngày trước, mẹ của Trầm Uyên dẫn một thầy phong thủy đến gặp ông cụ Chu. Sau đó nhà họ Chu truyền ra tin lúc trước chọn sai người xung hỉ** cho bà cụ. Vị trí chính xác là nhà họ Lâm ở bên cạnh, cô gái đang du học ở nước ngoài kia.”
** xung hỉ: cưới con dâu để giải trừ vận xui, tà khí
Trong lòng Hà Tiểu Nhiên lộp bộp một tiếng, nhà họ Chu định đổi người à?
Nhà họ Lâm bên cạnh quả thật có một cô gái trẻ tuổi, khi còn bé cô đã gặp qua, sau đó cô gái được đưa ra nước ngoài du học, vậy mà cũng có thể tìm được người à?
Xem ra mẹ Chu Trầm Uyên tốn không ít công sức rồi.
Hà Tiểu Nhiên mím môi, lúc này cô cũng không thể bị nhà họ Chu đuổi đi được!
Khi thấy cô không nói gì, Yến Thiểu Trang hời hợt nói một câu: "Nếu em muốn thoát khỏi nhà họ Chu, đây chính là một cơ hội.”
Thái độ đối với chuyện này hoàn toàn là vấn đề phải xem lập trường của mỗi người.
Rời đi là một chuyện tốt.
Hà Tiểu Nhiên lắc đầu: "Đàn anh, hiện tại tôi không muốn rời khỏi nhà họ Chu.”
Ban đầu khi cô bị Chu Trầm Uyên kéo vào phòng nhà sinh nam, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ cô rời đi, chẳng phải sự cực khổ lúc trước mình chịu là vô ích sao?
Cô không thể đi ngay bây giờ, cô còn nhiều việc phải làm.
"Tiểu Nhiên, mẹ Trầm Uyên - Yến Hoạ xuất thân từ hào môn nhà họ Yến, bà ấy là con gái duy nhất trong nhà, cho nên được sủng ái nhất trong đông đảo anh em. Quá trình lớn lên giống như công chúa được mọi người che chở, vây quanh, bà ấy nhất định sẽ không hiểu em đâu.” Yến Thiểu Trang nói: "Em là đang làm tổn thương chính mình đấy.”
"Tôi hiểu." Hà Tiểu Nhiên nói: "Đàn anh, tôi có rất nhiều việc phải làm, tôi còn phải bảo vệ rất nhiều người, một mình tôi thì quá yếu. Rất nhiều lúc tôi chỉ có thể bảo vệ chính mình, không bảo vệ được những người khác, tôi cần ngọn núi nhà họ Chu này, cho dù không dựa vào được, chỉ cần nhìn vào cũng được xem như là uy hϊếp đối với một vài người……"
"Tiểu Nhiên." Yến Thiểu Trang ngắt lời cô, khuôn mặt âm trầm, giọng điệu lạnh lùng nói: "Để tôi giải quyết Chu Tử Tích. Đừng xen vào, tôi không muốn em bị thương.”
Tầm mắt Hà Tiểu Nhiên di chuyển đến trên mặt anh ta.
Anh ta có khuôn mặt tuấn tứ như được chỉnh sửa, đuôi lông mày khóe mắt quá mức tinh xảo.
Khi cô nhìn thấy anh ta lần đầu tiên đã cảm thấy anh ta rất đẹp trai, là người đàn ông tuấn tú có khí chất lạnh lùng hiếm thấy.
"Đàn anh, bây giờ Chu Tử Tích chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh nên anh đừng xen vào, có được không? Đừng để anh ta phát hiện ra anh, tôi sợ anh ta sẽ gây rắc rối cho anh.” Hà Tiểu Nhiên nhìn mặt anh ta, nhỏ tiếng nói: "Da thịt tôi dày, thể lực tốt, người của anh ta không đuổi kịp tôi đâu. Còn nếu như anh ta bắt nạt anh thì phải làm sao?”
Yến Thiểu Trang ngước mắt lên liền bắt được tầm mắt cô đang nhìn chằm chằm vào mình, anh ta bật cười ra tiếng.
Ngay từ đầu anh ta đã biết cô lén nhìn.
Ánh mắt anh ta chứa đựng nét cười, mặt mày hơi cong lên, giọng nói của anh ta cũng vô cùng dễ nghe, cô nhìn thế nào cũng cảm thấy Yến Thiểu Trang tốt.
Tốt chỗ nào thì cô không rõ.
"Chu Tử Tích không dám động đến tôi." Yến Thiểu Trang nhẹ nhàng nói: "Phía sau tôi có nhà họ Yến, có ông cụ, còn có Chu Chi Sở.”
"Anh ta không dám động đến anh, nhưng cái miệng thối tha của Chu Tử Tích…… một ngày nào đó tôi phải xé nát!”
Nhắc tới chuyện này Hà Tiểu Nhiên liền nổi giận, cô luôn nhớ rõ, lần trước Chu Tử Tích mắng Yến Thiểu Trang là chó!
Yến Thiểu Trang vẫn mỉm cười: "Những người bị tổn thương bởi lời nói đều là những người để ý ở trong lòng, em không để ý thì sẽ không bị tổn thương.”
“Anh không để ý, nhưng tôi để ý!” Hà Tiểu Khí tức giận nói: "Chu Tử Tính là cái gì, có tư cách gì mà mắng anh chứ?”
"Anh ta là người nhà họ Chu, ở trước mặt người nhà họ Chu, tất cả người ngoài họ đều không sánh nổi người trong họ." Yến Thiểu Trang thản nhiên nói: "Nhận rõ điểm này, lúc ở nhà người khác sẽ không đến nổi làm khó mình.”
"Yến Hoạ là người vô cùng khôn khéo, bình thường bà ấy ra tay rất mạnh mẽ, ông cụ bên kia hẳn là rất nhanh sẽ có hành động." Yến Thiểu Trang dừng một chút rồi rũ mắt xuống, thản nhiên nói: "Nếu Tiểu Nhiên không muốn rời khỏi nhà họ Chu thì vẫn nên xuống tay từ A Uyên, hơn nữa là phải nhanh chóng.”
Đây là lời nhắc nhở mà Yến Thiểu Trang dành cho cô.
Đầu óc Hà Tiểu Nhiên đã nhanh chóng lập ra kế hoạch, cô chắc chắn không thể nhượng bộ rồi, sao cô có thể đánh mất con bài tốt vừa mới bắt được vào tay chứ?
"Tôi hiểu rồi." Hà Tiểu Nhiên gật đầu.
"Nếu có chuyện gì không giải quyết được, Tiểu Nhiên có thể nhờ tôi giúp đỡ." Yến Thiểu Trang nói: "Có phương thức liên lạc của tôi chưa?”
Hà Tiểu Nhiên lắc đầu: "Không có. ”
Cô thầm thích người này từ rất lâu rồi, nhưng sao cô lại có thể không biết xấu hổ mà xin phương thức liên lạc của anh ta chứ?
Yến Thiểu Trang cười lên, đột nhiên duỗi tay ra trước mặt cô: "Đưa cho tôi.”
Hà Tiểu Nhiên sửng sốt, sau đó nghiêm túc đặt tay mình vào lòng bàn tay anh ta.
Nét cười trên mặt Yến Thiểu Trang nở rộ ngay lập tức, anh ta nói: "Ý của tôi là đưa điện thoại di động cho tôi.”
Hà Tiểu Nhiên: "..."
Cô che cái bản mặt mất mặt của mình và đưa điện thoại rách nát cho anh ta.
Yến Thiểu Trang đang nhập số điện thoại di động: "Đây là số điện thoại cá nhân của tôi, bất cứ lúc nào gọi tới, tôi đều sẽ có mặt.”
Hà Tiểu Nhiên nhận lấy điện thoại di động, vẻ mặt ửng đỏ vì mất mặt vẫn chưa tan đi, cô ôm điện thoại nhìn chằm chằm một hồi, ghi nhớ bốn số cuối ở trong lòng.
5678, ngay cả số đuôi điện thoại di động cũng tỏa sáng của một người đàn ông tuấn tú thông minh!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thiếu Phu Nhân Đã Nghèo Còn Bủn Xỉn
- Chương 27 Cần Điện Thoại Di Động Chứ Không Cần Tay