Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiếu Phu Nhân Đã Nghèo Còn Bủn Xỉn

Chương 2: Cô Là Người Phụ Nữ Quỷ Kế Đa Đoan

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Alo? Lão Đinh, tôi tạm thời không thể nhận công việc ban đêm được nữa. Để tôi phá thai trước đã!"

Cúp điện thoại, Hà Tiểu Nhiên trở về chỗ ở.

Vì để cho đôi vợ chồng nhỏ có thể ở chung với nhau nhiều hơn nên nhà họ Chu đã mua một tòa nhà ở gần trường học, chọn một căn hộ có thiết kế trang hoàng xinh đẹp để cho hai người ở.

Ngoại trừ lần đầu tiên Chu Trầm Uyên bị ép buộc đến nhận nhà ra thì trước nay anh chưa từng trở về đây ở một lần.

Hà Tiểu Nhiên mở cửa vào nhà, liếc mắt thấy đôi giày để ở chỗ thay giày dép.

Cô xé mở gói đồ ăn vặt ở trên tủ giày, bỏ miếng rong biển vào ngậm trong miệng, vừa ăn vừa ngó vào bên trong: "Cậu Chu?"

Không ai để ý đến cô.

Cô lại thăm dò nhìn vào phòng ngủ.

.

Không có ai, cô lại đến thư phòng, quả nhiên thấy anh đang ngồi đưa lưng về phía cửa.

Hà Tiểu Nhiên gõ cửa: "Ui da, ai đây? Khách quý, sao hôm nay lại đến đây vậy?"

Chu Trầm Uyên chuyển động ghế dựa quay về phía đối mặt với cô, khuôn mặt lạnh lùng, khóe mắt khẽ cong lên, trên mặt mang theo khí thế âm u đen tối, lạnh lùng nhìn cô: "Đúng thật là có mang sao?"

Hà Tiểu Nhiên dựa vào cánh cửa, nhún nhún vai: "Tám mươi, chín mươi phần trăm là thế."

"Phá nó đi!" Chu Trầm Uyên nói: "Đừng có chơi xiếc gì với tôi, người thừa kế của nhà họ Chu tuyệt đối không thể để loại phụ nữ hèn hạ mưu mô như cô sinh ra được!"

Hà Tiểu Nhiên nhanh chóng nhét miếng rong biển vào trong miệng: "Tiền phá thai anh phải chịu một nửa. Đừng có nhìn tôi như vậy, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, chuyện đó là ngoài ý muốn, anh không tin thì tôi cũng không có cách nào, dù sao tiền phá thai tôi cũng không thể chịu một mình được."

Cô nhanh chóng lấy giấy bút từ bên trong ngăn kéo ra, "loạt xoạt loạt xoạt" viết mấy giá cả: "Tôi đã hỏi thăm giá rồi, bây giờ đi phá thai không đau ở bệnh viện chính quy chỉ cần tám trăm."

Cô buông túi rong biển xuống, lại viết thêm một con số: "Nếu là làm ở phòng khám dởm thì giá cả rẻ hơn, chỉ cần sáu trăm thôi. Hiện tại tôi còn mới ít tháng nên không quá nguy hiểm, tôi cũng có thể tiếp nhận được."

Chu Trầm Uyên ngồi ở trên ghế, hai tay giao nhau để ở trước người, hơi hơi nâng cằm lên, biểu cảm lạnh nhạt:

"Hà Tiểu Nhiên."

Hà Tiểu Nhiên đang nhét rong biển vào trong miệng, ngẩng đầu: "Hử?"

Chu Trầm Uyên nói: "Phẩu thuật để cho tôi giải quyết. Loại phụ nữ quỷ kế đa đoan, tâm tư ác độc như cô thì tôi nhất định phải tự mình xác nhận là cô đã phá thai rồi, nếu không thì ai biết cô có rắp tâm hại người hay không?"

Hà Tiểu Nhiên giương mắt nhìn anh, sửng sốt một hồi, ngay sau đó cô nhảy dựng lên:

"Đậu má! Vậy thì anh nói sớm đi, anh có biết vì tính toán phí phá thai mà đầu tôi sắp trọc rồi không? Anh có cách mà tại sao không hé một câu?"

Cô âm thầm vui vẻ, sinh hoạt phí tháng này của Hà Miêu có rồi, tiết kiệm được ba trăm đồng, có thể cho hai đứa nó ăn ngon.



Chu Trầm Uyên khinh thường nhìn cô một cái, đứng lên nói: "Buổi sáng ngày mai tôi bảo người tới đón cô."

Anh đi đến bên người Hà Tiểu Nhiên, liếc nhìn cô một cái rồi nhấc chân đi ra ngoài.

Hà Tiểu Nhiên ăn hết phần rong biển cuối cùng, nói: "Buổi sáng ngày mai sao? Không thành vấn đề!"

Tiếng đóng cửa truyền đến, Hà Tiểu Nhiên lập tức xoay vài vòng tại chỗ, coi như tên trứng thối cặn bã Chu Trầm Uyên kia còn có chút lương tâm!

Thật ra Hà Tiểu Nhiên cảm thấy Chu Trầm Uyên chán ghét cô cũng không phải là do vô duyên vô cớ.

Vốn dĩ người ta đang yên đang lành đi du học ở nước ngoài, đột nhiên bị nhà họ Chu lừa về nước, tạm thời chia tay với em gái hoa sen trắng hàng xóm chơi từ nhỏ đến lớn, rồi bắt cưới người như cô đây.

Nếu là cô thì cô cũng tức.

Nhưng bởi vì việc bị bỏ thuốc mà hận cô thì Hà Tiểu Nhiên lại cảm thấy oan uổng.

Cô cũng vô tội lắm chứ!.

Một cô gái bị bắt ở cùng một con chó hoang tràn đầy tinh lực lại mất đi lý trí ở trong WC nam.

Có biết cô đã bị đau bao nhiêu ngày không?

Lại nói dù sao Hà Tiểu Nhiên cũng không muốn, tuy rằng Lâm Đại Tài hứa hẹn với ông cụ Chi nói rằng cô sạch sẽ chưa từng có người yêu.

Nhưng mà Hà Tiểu Nhiên cũng có người trong lòng mà, chẳng qua là cô chỉ gác ở trong lòng mà thôi.

Nghĩ đến là thấy mệt tim rồi.

Cô còn chưa ăn được nam thần mà ngược lại đã bị Chu Trầm Uyên ăn sạch sẽ một cách không minh bạch rồi.

Mà còn bị anh ghét bỏ như là ngụm cơm bị ép ăn? Có tức hay không cơ chứ?

Tiết học buổi chiều thứ năm rất quan trọng, Hà Tiểu Nhiên dọn dẹp cặp sách rồi ra ngoài.

Cô ngồi xuống vị trí gần bậc thang ở cửa sau trong giảng đường , bắt chéo chân giở sách ra, phía sau có người lấy bút chọc chọc cô: "Hà Tiểu Nhiên, lần trước cậu có học tiết này không? Giáo viên có giao bài tập không?"

"Có giao, bài tiểu luận hai ngàn chữ." Hà Tiểu Nhiên liếc mắt nhìn Tần Khai một cái, cười trên nỗi đau của người khác nói: "Không biết hiện tại cậu có thể viết kịp được hay không?"

Tần Khai nịnh bợ cô: "Đem của cậu cho tớ xem đi."

"Không, cho cậu mượn rồi làm sao tớ xinh đẹp một mình được." Miệng Hà Tiểu Nhiên nói như vậy nhưng tay lại ném bài luận văn đã viết xong cho cậu ta: "Giữa trưa nhớ mời tớ ăn mì hấp, tớ muốn ăn ở tiệm của bà người Hà Nam ấy, hương vị mì hấp của nhà đấy đúng chính tông."

"Được rồi được rồi!"

Tần Khai xé một tờ giấy xuống, nhanh chóng chép tiểu luận của Hà Tiểu Nhiên vào.

Hà Tiểu Nhiên nhắc nhở: "Cậu đừng có viết y xì đấy, kẻo giáo viên phát hiện được lại trừ điểm của cả hai đứa."

"Biết rồi biết rồi!"



Tần Khai vừa nhanh chóng chép bài vừa nịnh bợ cô: "Hà Tiểu Nhiên, tớ phát hiện ra cậu cũng khá xinh đẹp đấy."

"Chuyện này còn phải nói sao?" Hà Tiểu Nhiên hất hất ngọn tóc đuôi ngựa của mình.

"Tớ nói này, nếu vết bớt bên má trái của cậu phai màu hết thì hay rồi, bây giờ còn một chút."

Hà Tiểu Nhiên trừng mắt nói: "Cái người này, hết chuyện nói rồi à, cậu khen nửa mặt bên phải của tớ là được rồi."

Lúc vừa mới khai giảng, bên má trái của Hà Tiểu Nhiên có một bớt đen khiến cho mọi người rất chú ý.

Theo lẽ thường thì người như cô, mặt rất xấu, từ nhỏ đã bị người chỉ trỏ, hẳn phải rất tự ti mới đúng.

Nhưng Hà Tiểu Nhiên thì không, tính tình cô rộng rãi hành động thoải mái, đến nỗi các bạn học trong lớp đều bị cô cảm nhiễm, dần dần cũng không để ý tới đốm đen trên mặt cô nữa.

Sau khi khai giảng năm hai xong thì bạn học trong lớp đột nhiên phát hiện ra là những chỗ vốn đen tuyền trên mặt cô lại… phai màu.

Nếu đánh phấn nền dày một chút là có thể che khuất hết.

Bạn trong lớp không nhịn được hỏi cô: "Hà Tiểu Nhiên, cậu đi trị liệu bằng laser à?"

Hà Tiểu Nhiên kinh ngạc: "Tớ lấy đâu ra tiền?"

"Vết đen ở đây sắp hết rồi này."

Hà Tiểu Nhiên trả lời: "Đây vốn dĩ chỉ là thuốc màu xăm thôi, do tớ không cẩn thận bôi lên đấy."

Nói là không cẩn thận nhưng thật ra là cô cố ý.

Hà Tiểu Nhiên và hai đứa bé gái khác được Lâm Đại Tài nhận nuôi đều theo họ của vợ Lâm Đại Tài.

Lúc Hà Tiểu Nhiên lớn đến mười sáu, mười bảy tuổi thì ánh mắt của Lâm Đại Tài nhìn Hà Tiểu Nhiên không thích hợp lắm, Lâm Đại Tài còn bị phát hiện rình xem Hà Tiểu Nhiên tắm.

Dù sao Lâm Đại Tài cũng không phải là loại người tốt đẹp gì .

Vì để thoát khỏi sự quấy rối của Lâm Đại Tài, Hà Tiểu Nhiên đã cố ý bôi thuốc màu xăm lên mặt mình.

Khi phát hiện màu sắc phai đi thì cô sẽ bôi thêm vào vị trí cũ lần nữa, giả tạo việc da cô bị bệnh nên xấu đi.

Chỉ là sau lại…

Hà Tiểu Nhiên đang nói chuyện với Tần Khai thì thấy Chu Trầm Uyên đi vào, ngồi xuống ở vị trí cách xa Hà Tiểu Nhiên nhất, phía sau anh còn có bạn bè theo như thường lệ.

Mấy người kia, mỗi người đều ra dáng giống như trùng theo đuôi Chu Trầm Uyên.

Lúc anh ở nước ngoài thì những người đó cũng ở nước ngoài, sau khi anh về nước thì mấy người kia cũng về nước theo.

Thật là một đám chó con như hình với bóng nha!
« Chương TrướcChương Tiếp »