Chương 11: Chú Hai Của Anh Không Đứng Lên Nổi!

Chu Trầm Uyên kìm nén kích động muốn đánh chết anh ta, anh trầm mặt, nhìn chằm chằm Chu Tử Tích: “Chú hai, đêm khuya không ngủ, tìm vợ tôi làm gì? Chú hai, chú cảm thấy tôi dễ ức hϊếp, hay là cảm thấy người cháu dâu do ông nội lựa chọn dễ ức hϊếp?”

Đầu tiên Chu Tử Tích sửng sốt, sau đó anh ta vội vã xua tay: “Không không, Trầm Uyên, cháu đừng hiểu lầm, chú tìm cô ấy có việc, thật sự là có chuyện!”

Chu Trầm Uyên nghiến răng: “Cút!”

“Trầm Uyên, chú hai sắp điên, thật sự sắp phát điên rồi!” Chu Tử Tích phát điên: “Chú hai của cháu cũng sắp đoạn tử tuyệt tôn, cháu còn không mau chóng gọi vợ của cháu ra!”

Ở trong lòng của Chu Trầm Uyên, Chu Tử Tích chính là một tên rác rưởi, rác rưởi cộng với **.

Anh ta đã lớn đến như vậy rồi, mà ngoại trừ phụ nữ thì chưa từng làm chuyện gì khác đứng đắn cả.

Tiền của nhà họ Chu tiêu xài không hết, đối với người như Chu Tử Tích thì chính là có được sự đầu thai tốt.

Đêm hôm khuya khoắt anh ta không ngủ, còn nói rằng không tìm được vợ anh sẽ phát điên….

Chu Trầm Uyên không lên tiếng, gương mặt anh trở nên u ám, túm cổ của Chu Tử Tích “rầm” một tiếng đập sau gáy anh ta xuống đất.

Khinh người quá đáng!

Anh không chấp nhặt với những lão già ở đây, có nghĩa là anh dễ ức hϊếp sao?

Vợ của anh, cho dù không vừa mắt anh thì cũng không tới lượt cái thứ như Chu Tử Tích này nhớ tới!

Ngang nhiên đùa giỡn vợ anh ở ngay trước mặt anh, còn không bằng tên súc sinh!

Ở trước mặt bậc bề trên của nhà họ Chu, từ trước đến giờ mặc dù Chu Trầm Uyên lạnh nhạt nhưng rất tuân thủ lễ nghĩa, cho dù là chú nhỏ chỉ chênh lệch ba tuổi với anh hay là ông cụ sáu bảy mươi tuổi, xưa nay anh đều không làm ra chuyện chống lại bọn họ.

Chu Tử Tích và vệ sĩ bên cạnh anh ta làm sao có thể ngờ được Chu Trầm Uyên sẽ tức giận đến như vậy chứ?

Khi Chu Trầm Uyên ra tay một cái thì người bên cạnh Chu Tử Tích cũng lập tức xông ra.

Bọn họ vừa mới di chuyển, người bên cạnh Chu Trầm Uyên cũng bất chợt xuất hiện.

Nói thẳng ra, ở nhà họ Chu này, xảy ra tranh chấp chỉ có thể nhìn vào uy tín và thực lực của chủ nhân.

Chủ nhân đấu với chủ nhân, vệ sĩ chỉ có thể đấu với vệ sĩ, vệ sĩ không thể nào xông tới tấn công chủ nhân ở chỗ này được đúng không?

Đánh tới đánh lui cũng là người một nhà, chủ nhân thì cũng chẳng sao cả, người xui xẻo chính là bọn họ.

Chu Trầm Uyên đè cổ của Chu Tử Tích xuống, nghiến răng: “Bây giờ chú hai có thể nói cho tôi nghe, chú tìm vợ tôi có chuyện gì rồi chứ?”

Ngoài miệng thì anh rất cung kính, nhưng động tác trên tay thì càng lúc càng tàn ác.

Ngày thường không tính toán với anh ta, có nghĩa là không thèm để ý đến, anh ta nghĩ như vậy sao?

Cổ của Chu Tử Tích bị Chu Trầm Uyên đè xuống, sắp tắt thở đến nơi rồi, anh ta vội vàng đập tay xuống sàn nhà cầu cứu: “Nặng, nặng…”

Vệ sĩ của Chu Tử Tích vội vàng lên tiếng: “Cậu hai, ông hai sắp không thở được nữa rồi!”

Chu Trầm Uyên nhìn đối phương một cái, anh buông tay ra : “Nói cho rõ ràng, tìm vợ tôi làm gì?”

Chu Tử Tích há mồm thở dốc, cái cổ xiêu vẹo không động đậy được: “Cũng, cũng có vấn đề cần hỏi, muốn hỏi cô ấy…”

“Vấn đề gì?” Ánh mắt của Chu Trầm Uyên nhìn Chu Tử Tích giống như nhìn rác rưởi.

Tối nay anh ta không nói rõ ràng thì anh sẽ gϊếŧ chết anh ta.

Nhà họ Chu không thiếu con cháu, cái thứ này đáng chết ở bên ngoài.

Anh tính toán rằng, nếu như không lặng lẽ gϊếŧ chết Chu Tử Tích, chó hoang bên ngoài có ăn thịt anh ta hay không.

Chu Tử Tích ngồi phịch xuống đất sau khi đôi chân bước được vài bước, bỗng chốc bị vệ sĩ túm lấy, kéo ra phía sau.

Anh ta có chỗ dựa, lớn giọng quát mắng Chu Trầm Uyên: “Tốt xấu gì tôi cũng là chú hai của cậu, cậu dám đối xử với tôi như vậy sao? Đồ không biết điều…”

Chu Trầm Uyên nhấc chân đuổi theo về phía anh ta, Chu Tử Tích xoay người chạy, Chu Trầm Uyên duỗi tay đẩy vệ sĩ đang lấy thân hình chặn anh lại, cùng lúc đó vệ sĩ của Chu Trầm Uyên cũng nhanh chóng mượn lực, ngăn cản ngược lại đối phương, hai bên giằng co không xong, chẳng ai dám ra tay cũng chẳng có ai dám nhúc nhích.

Chu Trầm Uyên lại đuổi kịp Chu Tử Tích một lần nữa, anh nắm lấy cổ áo anh ta, kéo tới trước lan can, giơ tay hất chân, cứ thế tung người ra bên ngoài lan can.

Chu Tử Tích chỉ được tóm lấy vạt áo, buông lỏng tay thì sẽ ngã xuống, anh ta sợ hãi đến mức kêu loạn lên: “Trầm Uyên, Trầm Uyên… Chú hai sai rồi, chú hai thật sự sai rồi! Cháu kéo chú lên đi, kéo chú lên đi mà…”

“Nhân lúc bây giờ tôi còn bằng lòng gọi chú một tiếng chú hai, tốt nhất là chú thành thật nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì.” Chu Trầm Uyên nói: “Sự nhẫn nại của tôi có giới hạn, nói ngắn gọn!”

Chu Tử Tích nắm chặt lấy tay của Chu Trầm Uyên, anh ta sợ chết.

“Chú không biết mà, chú chỉ là… Hẹn cháu dâu tán gẫu nói chuyện, kết quả cô ta bảo chú vào nhà vệ sinh nữ tìm cô ta, còn nói là nhất định muốn giúp cho chú vui, chú không đồng ý, cô ta đã mê hoặc chú, sau đó…”

Gương mặt Chu Trầm Uyên gần như sắp chảy nước đen đầy mặt, anh nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Nhưng mà, sau đó, thì, sao?”

“Sau đó…” Chu Tử Tích khóc lóc đến mức cổ họng cũng bị đè nén: “Lúc chú mở mắt ra thì đã an vị ở trên bồn cầu…”

Dáng vẻ của Chu Tử Tích sắp khóc đến ngất đi, Chu Trầm Uyên không còn kiên nhẫn, anh khẽ buông tay.

Trong nháy mắt Chu Tử Tích trở nên tỉnh táo, anh ta gắt gao nắm chặt lấy tay anh: “Trầm Uyên! Trầm Uyên! Chú nói… chú, chú…”

Khó mà có thể mở miệng, thế nhưng Chu Tử Tích vẫn nói: “Thì, không đứng lên nổi! Hu hu hu…”

“Trông tôi dễ bị lừa lắm sao?”

Chu Tử Tích khóc đến chết đi sống lại: “Trầm Uyên, chú sắp đoạn tử tuyệt tôn rồi, chú còn dám lừa cháu sao?”

Chu Trầm Uyên liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi nói với phía sau: “Kéo anh ta lên.”

Vệ sĩ của Chu Tử Tích cùng tiến lên, kéo ba chân bốn cẳng anh ta lên.

Chu Tử Tích co quắp khóc lóc ở trên mặt đất: “Chắc chắn là cô ta giở trò, chắc chắn cô ta đã tiêm cho tôi cái gì đó…”

Chu Trầm Uyên nhìn từ trên cao xuống mà hỏi: “Chú hai không để cho bác sĩ kiểm tra sao?”

“Cháu cho rằng chú không làm sao? Bác sĩ nói không kiểm tra được thứ gì cả, có thể là thuốc mê có hiệu quả trong thời gian ngắn.” Chu Tử Tích gào lên: “Chắc chắn là vợ cháu giở trò!”

Chu Trầm Uyên không còn kiên nhẫn: “Đừng để cho anh ta quấy rầy sự thanh tịnh của trưởng bối ở trong nhà, đưa anh ta về.”

“Trầm Uyên…” Chu Tử Tích không chịu đi, nhưng cuối cùng bị bắt về.

Sắc mặt của Chu Trầm Uyên u ám, anh xoay người trở về phòng ngủ.

Hà Tiểu Nhiên vẫn còn ở bên trong, Chu Trầm Uyên dừng ở cửa ra vào một chút rồi duỗi tay gõ cửa: “Hà Tiểu Nhiên!”

Hà Tiểu Nhiên nói: “Cửa không khóa.”

Chu Trầm Uyên ngừng lại một lát, cửa không khóa sao? Là có ý gì? Cứ thể để cho anh đi vào? Cô không sợ bị nhìn thấy?

Cô cố ý?

Chu Trầm Uyên cụp mắt xuống, hay là cô định dụ dỗ anh? Nếu như cô thực sự kiên trì, vậy thì, anh cũng sẽ cố gắng hết sức đón nhận.

Nhưng đừng hy vọng anh để mắt tới cô!

Không biết liêm sỉ!

Hừ!

Người phụ nữ!

Cửa được vặn ra, Chu Trầm Uyên đã chuẩn bị tâm lý xong, kết quả vừa mới mở cửa ra đã thấy Hà Tiểu Nhiên đang ngồi trên ghế điều chỉnh nhiệt độ ở trong phòng tắm, đôi chân duỗi thẳng vào trong bồn tắm hoàn toàn tự động, chính là đang ngâm chân.

Cũng không biết đã ngâm bao lâu, hai gò má đều đã đỏ ửng lên.

Hiện thực và tâm lý có sự chênh lệch quá lớn, làm cho sắc mặt của Chu Trầm Uyên trở nên lạnh lẽo: “Không phải nói đi tắm sao?”

“Tôi tắm chắc chắn sẽ không để cho anh vào.” Hà Tiểu Nhiên liếc mắt nhìn anh một cái : “Nghĩ gì thế?”

Chu Trầm Uyên: “…”

Anh cảm thấy xấu hổ, muốn xoay người rời đi, nhưng…

“Cô đã làm gì với chú hai?”

Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô, không bỏ qua một chút biểu cảm nào ở trên mặt cô.

Trong phòng vệ sinh không có camera, nhưng mà quả thật bên ngoài đã chụp được hình ảnh Hà Tiểu Nhiên và Chu Tử Tích lần lượt bước vào trong phòng vệ sinh.

Anh tin những lời vừa rồi của Chu Tử Tích bởi vì… Một người phụ nữ dùng trăm phương ngàn kế muốn kết hôn cùng với anh, có lẽ cô nên chướng mắt với cái thứ như Chu Tử Tích mới đúng.

“Đó là chú hai của anh, tôi có thể làm gì với anh ta chứ?” Hà Tiểu Nhiên hỏi: “Chú hai của anh tìm anh nói cái gì rồi?”

“Hà Tiểu Nhiên, tốt nhất cô nên thành thật cho tôi!” Chu Trầm Uyên tức giận nói: “Cô với anh ta đã làm gì, vừa rồi anh ta nói anh ta…”

Hà Tiểu Nhiên ngửa mặt lên: “Nói anh ta làm sao vậy nhỉ?”

“Anh ta…” Chu Trầm Uyên giận tím mặt: “Cô, có phải cô bị bệnh rồi hay không? Có thể biết liêm sỉ một chút hay không? Chính cô đã làm gì mà còn không nói ra được hay sao?”

Hà Tiểu Nhiên đột nhiên có dáng vẻ bừng tỉnh hiểu ra, cô vỗ tay một cái: “Tôi biết rồi, chú hai nhỏ của anh không đứng lên nổi!”