Thật đúng là tiền đầy não.
Hà Tiểu Nhiên duỗi tay hất tóc đuôi ngựa ra phía sau, giơ tay lên tránh Chu Tử Tích trong nháy mắt.
Cô nhìn Chu Tử Tích, cười: "Chú Hai lộ liễu quá, trong phòng nhiều người như vậy, nhìn thấy thì làm thế nào?"
Chu Tử Tích cười hì hì, lộ ra vẻ mặt tinh ranh: “Vậy cháu dâu cảm thấy thế nào mới tốt?"
Hà Tiểu Nhiên nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo của Chu Tử Tích, cười với Chu Tử Tích: "Chú Hai, xin lỗi cháu không thể đi cùng chú được, cháu phải vào nhà vệ sinh, cháu để quên điện thoại di động ở phòng thứ ba của nhà vệ sinh nữ."
Cô lướt qua Chu Tử Tích, lúc sắp rời đi, nhẹ nhàng liếc Chu Tử Tích, khóe miệng cười chúm chím, rời đi.
Chu Tử Tích sôi trào máu nóng.
Quả nhiên giống hệt tin đồn, vừa hèn hạ vừa lẳиɠ ɭơ.
Nếu cháu dâu đứng đắn, tất nhiên Chu Tử Tích là không dám, nhưng Hà Tiểu Nhiên là mặt hàng gì?
Chỉ là con nhóc lăn giường ông cụ tìm gấp cho Chu Trầm Uyên thôi, người phụ nữ đứng đắn nào nhà họ Chu mà không sinh ra từ danh môn? Trước có nhà họ Yến sau có nhà họ Hoài. đây chính là dòng dõi quý nữ đặc biệt.
Chỉ là một con nhóc mua được, đừng nói mình làm một lần, dù bị đàn ông nhà họ Chu làm mấy lần thì cũng không có ai để ý.
Chu Tử Tích là loại người không có quan niệm đạo đức, chỉ cần vừa ý là có thể chơi, còn lâu mới quan tâm.
Sinh ra ở nhà họ Chu đã định trước Chu Tử Tích có vốn liếng như vậy.
Dù Chu Tử Tích là người vô tích sự, nhưng bên cạnh luôn được những quý công tử, tinh anh thế gia danh môn vây quanh, thì chỉ cần một ánh mắt của Chu Tử Tích là có rất nhiều người tặng bạn gái mình, chị em gái, thậm chí là con gái cho Chu Tử Tích làm.
Chu Tử Tích không thiếu phụ nữ, nhưng thiếu sự kí©h thí©ɧ.
…
Nhà vệ sinh trống không, nhàn nhạt tươi mát, mặt đất sáng bóng không nhiễm một hạt bụi, tiếng nhạc khinh thường như có như không truyền tới, không gian mỗi một phòng đều lớn và kỳ quái, cách bài trí cũng vô cùng mới lạ.
Một bóng người lướt nhanh vào, người ở cửa ấn vào màn hình điện tử ở cửa, trên màn hình điện tử chạy tuần hoàn dòng chữ "làm sạch và khử trùng".
Cánh cửa bị thân thể Chu Tử Tích đóng lại.
Cảm biến ở phòng số ba báo hiệu cho biết có người, Chu Tử Tích đưa tay đẩy ra, rồi nhanh chóng chui vào.
Hà Tiểu Nhiên cởi giày, đứng ở bên trong đưa lưng về phía Chu Tử Tích, tấm gương lớn ở cửa sau phản chiếu hộp phẫu thuật trước mặt cô. Hà Tiểu Nhiên ung dung, thong thả đeo găng tay phẫu thuật.
"Cháu dâu, đây là cái gì?"
Hà Tiểu Nhiên cúi đầu cười, cầm kim tiêm trong tay, nhẹ nhàng đẩy, nước thuốc phun ra từ trong kim tiêm: “Cái này á? Đương nhiên là dùng để trợ hứng."
Hà Tiểu Nhiên xoay người, cười híp mắt nhìn Chu Tử Tích: “Chú Hai có hứng thú như vậy, cháu sẽ khôi phục cảnh cháu và Trầm Uyên cho chú Hai."
Chu Tử Tích nhìn kim tiêm, ai biết bên trong là cái gì?
Chu Tử Tích thích những người phụ nữ luôn mồm luôn miệng không muốn lại chơi mấy đồ chơi này nhất, nhìn họ quỳ xuống đất như chó mà cầu xin mình đè, nhưng anh ta ta thì không thích những thứ này.
Bác sĩ gia đình nói, những đồ chơi này tổn thương ý thức, lúc sinh con cũng dễ xảy ra vấn đề.
Cô đi về phía trước một bước: “Chú Hai, nào."
Chu Tử Tích bị cô quyến rũ, không muốn đáp ứng nhưng lại không chịu được, tiếng thở cũng vội vàng: "Đừng dùng thứ này, chú Hai bảo đảm khiến cháu dục tiên dục tử, ngày ngày nhớ chú Hai!"
Hà Tiểu Nhiên cười, đi tới trước mặt Chu Tử Tích, đưa tay ra, sửa lại cổ áo của Chu Tử Tích, nhẹ nhàng nói: "Chú Hai…"
Tim của Chu Tử Tích ngứa ngáy muốn chết. Chu Tử Tích giơ tay lên, định ôm eo người phụ nữ trước mặt, thì chợt cảm thấy cổ như bị kiến cắn, ý thức cuối cùng chính là tiếng gọi mềm nhũn, nũng nịu chú Hai của Hà Tiểu Nhiên.
...
"Ông nội bảo đêm nay ở lại, không được về."
Chu Trầm Uyên vừa đi qua thì thấy cô đang ăn, chẳng những ăn, còn nhét cái hộp đầy đồ vào trong túi xách.
Loại người nhỏ mọn ham món lợi nhỏ này Chu Trầm Uyên vô cùng ghét, triển vọng đời này của cô cũng chỉ như vậy.
Hà Tiểu Nhiên nghe nói buổi tối không về thì hơi xị ra, cô còn muốn mang ít bánh ngọt về cho Hà Miêu và Hà Thời, ăn ngon vậy mà.
Thừa dịp người ta chưa chuẩn bị, thì trả đồ về.
Để qua đêm không còn tươi nữa.
Sắc mặt Chu Trầm Uyên không được tốt, anh lạnh lùng hỏi: "Tối nay cô làm gì vậy?"
Hà Tiểu Nhiên cười với anh: "Nói chuyện phiếm với Tiểu Bạch Liên."
"Lừa ai đó? Tiểu Ngữ nói cô chỉ ngồi một hồi rồi đi ra ngoài nói chuyện với chú Hai. cô và chú Hai trò chuyện gì?" Chu Trầm Uyên đè nén sự tức giận.
"Không trò chuyện gì cả, đó là chú Hai của anh, tôi vẫn phải kính trọng..."
"Ai phải kính trọng anh ta chứ?" Chu Trầm Uyên cắn răng: "Tôi còn không thèm nhìn mặt anh ta, cô bị mù mắt à?"
Hà Tiểu Nhiên chọn thức ăn: “Sau này tôi sẽ chú ý."
"Tôi hỏi cô trò chuyện gì với anh ta."
Hà Tiểu Nhiên liếc anh: “Là... Chuyện nhà. Tôi tò mò vì sao anh và chú Hai chỉ kém nhau mấy tuổi, chú Hai giải thích với tôi, là bởi vì ba anh phong lưu."
"Đệch!" Chu Trầm Uyên giận điên lên: “Ông cụ có ba người con. Ông nội tôi là anh cả, ông nội thứ ba là trẻ nhất, còn mấy người trong số họ đã chết yểu!"
Kết hôn sớm và kết hôn muộn, sinh con sớm và sinh con muộn có một xu liên quan gì đến phong lưu?
Hà Tiểu Nhiên lười biếng nhìn anh, cô nói mò mà.
Cô cúi đầu gửi tin nhắn cho Hà Miêu, nói buổi tối mình không về, bảo Hà Miêu rời khỏi phòng ngủ sau tám giờ sáng mai, tám giờ đúng mẹ Điêu sẽ rời đi.
"Biết rồi!"
Chu Trầm Uyên thấy cô dửng dưng thì càng tức: "Hà Tiểu Nhiên, cô đừng quên cô là vợ ai!"
"Anh."
Chu Trầm Uyên cứng họng, trong lòng như có một giây thỏa mãn, ngay sau đó lại tan thành mây khói, thỏa mãn cái rắm!
Đúng là hèn hạ!
"A Uyên! Chúng tôi đang đánh bài bridge, muốn vào không?"
[1] Bài Bridge được xem là một môn thể thao giải trí trên mạng được nhiều người ưa chuộng. Trò chơi gồm có 4 người tham gia. Hai người chơi ngồi đối diện nhau sẽ tạo thành 1 cặp. Loại bài sử dụng trong trò chơi này chính là bộ bài Tây 52 lá.
Giọng Hoa Khinh Ngữ vang lên ở cách đó không xa.
Hà Tiểu Nhiên không ngẩng đầu: "Đi đi."
Chu Trầm Uyên nổi đóa, anh chắp tay sau lưng, lưng thẳng tắp, hung hăng trừng cô, đáng tiếc là cô cúi đầu nên không thấy.
Chu Trầm Uyên tức giận bỏ đi, bỏ lại cô cả một đêm, thấy xung quanh không có ai chú ý tới mình, cô còn có thể làm gì nữa!
…
"Đây là chỗ ngủ tối hôm nay của chúng ta, đã về đây thì đứng đắn lại, không thể để cho người ta nhìn ra đầu mối, tôi miễn cưỡng để cô ngủ cùng một phòng với tôi."
Chu Trầm Uyên cố gắng để mặt của mình nhìn rất nghiêm túc.
Không phải do anh sắp xếp, cô chớ tự luyến cho là đây là do anh sắp xếp. anh khinh thường cùng phòng với cô, cô đừng vui vẻ cười toe toét đến tận mang tai.
Hà Tiểu Nhiên buồn ngủ: "Được, khổ cực cho cậu ấm Chu rồi."
Nhấc chân đi vào, Chu Trầm Uyên hít mũi, đột nhiên hỏi: "Cô uống rượu?"
Hà Tiểu Nhiên dừng một lát: “... Một chút xíu."
Chu Trầm Uyên cười nhạt: "Người ta uống rượu thì có mùi rượu, cô uống rượu thì hay thật, trên người lại có mùi rượu khử trùng."
Hà Tiểu Nhiên không lên tiếng, chui vào phòng tắm: "Tôi đi tắm!"
Cô tắm róc rách trong phòng tắm, Chu Trầm Uyên ngồi trên giường với vẻ đế vương khí phách ở phòng ngủ, nghe tiếng nước chảy, đầu óc anh có hơi bay xa.
Ngày đó, phòng tắm kia cũng có tiếng nước róc rách vang lên...
Tiếng nước chảy dừng một lúc.
Chu Trầm Uyên giật mình trong nháy mắt, anh đang suy nghĩ gì vậy?
Đèn chiếu sáng dành cho khách ở lối vào nhanh chóng nhấp nháy hai lần, Chu Trầm Uyên đứng lên đi ra ngoài, thấy Chu Tử Tích mặc áo choàng tắm, hốt hoảng và chật vật đứng ở ngoài cửa.
"Chú Hai, muộn rồi mà không ngủ, tìm tôi có việc gì?"
Chu Tử Tích vừa mở miệng, Chu Trầm Uyên liền muốn đẩy chú Hai xuống tầng ba ngã chết: "Trầm Uyên, vợ cháu đâu?"