Dịch: Trâu Lười
Triệu Yến Bình nói hắn không để ý cháu gái Chu tú tài ở sát vách, bà Triệu rất tin tưởng cháu mình.
Cháu trai có khả năng thích đàn ông đẹp trai thì làm sao hắn đi chú ý cô gái xinh đẹp được chứ?
Bà Triệu chỉ ném cái kíp nổ ra để cháu trai nhớ đến cô gái từng ở trong kỹ viện thôi, bà tiếp tục nói: “Cô gái kia thật khổ, vất vả lắm mới thoát khỏi chỗ kia về nhà mà lại gặp phải bà mợ chanh chua không biết xấu hổ. Ngày nào bà ta cũng nghĩ cách hành hạ con bé, vừa nãy lại vu oan con bé câu dẫn anh họ, cái giọng lớn đến mức cả con phố này đều nghe thấy.”
Triệu Yến Bình ngồi uống trà, hắn vẫn bày ra thái độ nghe bà nội nói xấu người ngoài như ngày thường, vẻ mặt không có gì khác biệt.
“Cháu gặp qua Chu Thời Dụ rồi đúng không, thằng bé kia còn không cao đến bả vai cháu, người gầy như con khỉ, ngay cả Thúy Nương còn ghét bỏ thì ai đi câu dẫn nó chứ? Bà nghe người ta nói cháu gái Chu tú tài xinh như tiên, chắc hẳn Chu Thời Dụ ham mê sắc đẹp nên muốn ức hϊếp người ta đây mà. Về sau bị cô bé tố cáo thì trả đũa ngược lại, nó nói em họ câu dẫn nó, nó thương hại em họ, nó còn nói vào chỗ kia mà đòi còn trong sạch, nói ra cũng không ai tin.”
Triệu Yến Bình bình tĩnh uống hết chén trà, hắn để chén xuống bàn rồi nhìn ra sân nói: “Cơm chín rồi à? Ăn cơm thôi.”
Bà Triệu đến phòng bếp xem.
Tối nay Thúy Nương nướng mấy cái bánh và nấu một nồi cháo. Bánh và cháo đều làm xong rồi, đợi rang nốt ít lạc là xong.
Thấy Bà Triệu đi vào, Thúy Nương tăng nhanh tốc độ, cô sợ bà Triệu lại mắng mình.
Tâm tình bà Triệu không tệ, bà thúc giục cô làm nhanh lên rồi đi ra ngoài.
Ăn cơm tối xong, bà Triệu về phòng phía Tây ngủ, còn Triệu Yến Bình ở phòng phía Đông sát nhà họ Chu.
Có lẽ trước kia về nhà bị mấy bộ khoái kéo đi uống rượu nên đến nửa đêm, Triệu Yến Bình trướng bụng tỉnh dậy.
Vừa mới vào thu, trời chưa lạnh đến mức cầm bô vào trong phòng. Triệu Yến Bình đành phải mặc thêm quần áo rồi xuống giường mở cửa nhẹ nhàng đến nhà xí. Sau khi giải quyết nỗi buồn xong, Triệu Yến Bình ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Hôm nay là mùng 6 tháng 8, trăng sáng hình lưỡi liềm, ngôi sao trên trời phân tán không có quy luật. Người ta đều nói người chết sẽ hóa thành sao, nhưng nhiều sao như vậy thì tìm thế nào được?
Triệu Yến Bình cũng không muốn tìm, em gái của hắn vẫn còn sống, dù trải qua bao nhiêu đau khổ, còn sống thì vẫn còn hy vọng.
Đứng im lặng một lúc, Triệu Yến Bình chuẩn bị về phòng.
Đúng lúc này, đột nhiên nhà sát vách truyền đến tiếng mở cửa rất nhỏ, giống như có người mở cửa sân ra vậy.
Là trộm hay là?
Nằm trong khuôn khổ chấp hành nhiệm vụ, Triệu Yến Bình nghiêm mặt lại, hắn im lặng không tiếng động trèo lên tường chuồng gà nhà mình, sau đó chậm rãi ngồi thẳng dậy nhìn qua đầu tường bên kia. Triệu Yến Bình thấy thân hình mảnh khảnh ra khỏi nhà họ Chu, dựa vào ánh trăng nhàn nhạt, hắn nhanh chóng nhận ra người đó. Cô ấy chính là A Kiều mà bà nội vừa nhắc đến lúc tối, cháu gái của Chu tú tài.
Đêm khuya tĩnh lặng, cửa thành đã đóng, một cô gái mềm yếu tay trói gà không chặt muốn đi đâu?
Sông Khánh Hà chỉ cách nhà họ Chu một con đường, A Kiều nhanh chân đi tới bờ sông.
Nước sông có chỗ sâu có chỗ nông, A Kiều đi dọc theo bờ sông hướng về chỗ nước sâu.
Gió đêm lạnh lẽo nhưng cũng không lạnh bằng lòng của cô.
Hôm nay là ngày mùng 6 tháng 8, cũng là ngày sinh nhật của A Kiều.
Bác trai muốn tổ chức sinh nhật cho cô nên trước khi đi dạy đã dặn mợ đến nhà đồ tể mua 1kg thịt lợn, sau đó ra bờ sông tìm ngư dân mua một con cá, buổi tối cả nhà sẽ ăn một bữa ngon. Thật ra A Kiều không muốn phô trương như vậy, nhưng bác trai kiên trì, mợ lại không vui, cô mà còn nhiều chuyện thì vẫn không thay đổi được chủ ý của bác trai mà còn làm mợ không thoải mái thêm thôi.
A Kiều không nói gì, chỉ yên tĩnh như một cái bóng.
Bác trai đến tư thục dạy học, mợ không muốn đi mua thịt nên cứ trì hoãn, đến lúc hoàng hôn kéo dài mợ mới dẫn em họ đi mua rồi bảo cô ở nhà nhóm lửa nấu cơm.
A Kiều ngồi trong phòng bếp, anh họ bình thường đều ở trong phòng vùi đầu học tập bỗng nhiên đi tới phòng bếp. Hắn đưa cho cô một cái khăn tơ lụa nói là tặng quà sinh nhật cho cô. A Kiều đã biết anh họ có ý nghĩ khác đối với mình từ trước rồi, nhưng A Kiều không có ý gì với anh họ cả. Hơn nữa mợ có chết cũng không đồng ý cho cô và anh họ ở cùng nhau cho nên A Kiều đã từ chối quà sinh nhật của anh họ.
Anh họ kiên trì đưa cho A Kiều nhưng cô không thu, hắn liền nhét thẳng vào tay cô. Lúc A Kiều thấy hành động của anh họ không thích hợp muốn rời khỏi phòng bếp thì đột nhiên anh họ chặn cô lại rồi ôm lấy cô, đẩy cô áp sát vào cửa phòng bếp muốn ức hϊếp cô.
Đến giờ phút này A Kiều mới hoảng hốt phát hiện ra mặc dù anh họ không cao nhưng sức lực rất lớn, lúc bị hắn chặn lại, A Kiều không có cách thoát ra được.
Nhưng A Kiều cảm thấy buồn nôn, cô cố gắng hết sức đẩy anh họ ra rồi chạy khỏi phòng bếp. Đúng lúc đó, bác trai về nhà sớm.
Không cần cô mở miệng, bác trai đã đoán được chuyện gì xảy ra, ông giận dữ túm anh họ lại rồi tát một phát vào mặt hắn. Mặt anh họ sưng vù lên, mợ mua thịt về nhà thấy cảnh này, vì muốn bảo vệ anh họ, mợ đã vu oan bảo cô câu dẫn người.
A Kiều biết bác trai tin tưởng cô, nhưng mợ lại kêu to như vậy, tất cả hàng xóm xung quanh đều nghe thấy, những người đó sẽ tin cô sao?
Thanh danh của cô vốn đã không tốt, bây giờ lại thêm chuyện câu dẫn anh họ, về sau cô còn mặt mũi gặp người khác không?
Ở trong nhà của bác trai, mợ và em họ đều ghét cô, bác trai thì kẹp giữa mợ và cô nên hiếm khí nở nụ cười, anh họ nhìn khô khan thấp bé nhưng lại có ý nghĩ xấu xa đối với cô…
A Kiều không nhìn thấy một tia hy vọng nào cả.
Cô đứng bên bờ sông, nghe nói nước ở đây rất sâu, mấy đứa trẻ ham chơi từng chết đuối ở đây rồi.
Bên bờ sông có mấy cây hòe già xiêu xiêu vẹo vẹo, cành lá rậm rạp che khuất ánh trăng, mặt nước thì tĩnh lặng, nhìn qua thực sự đáng sợ.
A Kiều vừa nhìn thoáng qua liền thấy vạt áo ai đó lùi lại hai bước.
Cô rất nhát gan, lúc bị mợ bán vào kỹ viện, bên trong đó còn có mấy người mới, có 7,8 đứa trẻ mê mê tỉnh tỉnh, cũng có cô gái 15, 16 tuổi muốn tìm cái chết. A Kiều ở trong đó tận mắt thấy đứa trẻ ngoan ngoãn sẽ có cơm ăn, cô gái tìm cái chết vừa không được ăn cơm còn bị đánh một trận. Lúc đó A Kiều lập tức chọn thỏa hiệp.
A Kiều ngoan ngoãn làm tú bà rất vui, tú bà thích thú nắm cằm của cô rồi nhìn cần thận. Bà khen cô là mầm mống tốt, bà cực kỳ chờ mong vào cô cho nên mấy kỹ nữ hoặc hộ viện ở trong lâu tranh nhau các kiểu cũng không có ai bắt nạt cô. Do đó A Kiều không phải trải qua sự nhục nhã mà mấy người phụ nữ kia từng kể.
Nghĩ đến tú bà, A Kiều lại nhớ về ngày rời khỏi lầu Hoa Nguyệt.
Hôm đó là ngày nguy hiểm nhất đối với cô, rất nhiều kỹ nữ bị bộ khoái chà đạp, còn cô tốt số gặp được quan Triệu.
Tốt số…
Bỗng nhiên A Kiều mỉm cười, cô ngẩng đầu lên, xuyên qua cành lá rậm rạp, cô nhìn thấy ánh trăng hình lưỡi liềm ở phía chân trời.
Gió đêm lạnh lẽo, ánh trắng cũng lành lạnh nhưng trái tim của A Kiều lại ấm dần lên.
Bác trai nói cô gặp chuyện lớn mà không chết thì chắc chắn có phúc, người mợ độc ác cũng ghen ghét cô tốt số, ngay cả mấy người phụ nữ giặt quần áo thích bàn luận về cô cũng nói cô tốt số, có thể thoát khỏi ổ sói kia.
Vì hai chữ “Tốt số” này, A Kiều không muốn chết.
Dựa vào đâu mà phải chết?
Trước khi cha mẹ bệnh chết đã giao hết tiền bạc trong nhà cho bác và mợ, mặc dù không nhiều nhưng nuôi sống cô vẫn đủ. Cô ở nhờ nhà bác không phải là ăn chùa. Không những thế, mợ còn bán cô một lần, không có cô, anh họ đã chết từ lâu rồi, làm gì còn sức mà bắt nạt cô. Dựa vào đâu mà cô phải chịu bao nhiêu đau khổ rồi còn bị những người kia ép đến chết chứ?
Cô phải sống, sống thật tốt. Cô không có lỗi với ai cả, mợ và anh họ mới là người không còn mặt mũi đối diện với cô!
Lau nước mắt trên mặt, A Kiều mạnh mẽ quay người đi về nhà theo đường cũ.
Từ đầu đến cuối, A Kiều không phát hiện có một người đi sau lưng mình.
—
Sáng hôm sau, A Kiều bình tĩnh giống như hôm qua không xảy ra chuyện gì, cô thoải mái ngồi đối diện với 4 người nhà họ Chu, nhưng từ bây giờ cô không tiếp tục dậy sớm quét sân, sau bữa ăn cũng không chủ động thu dọn bát đũa như trước nữa.
Mọi người đều biết cô đang im lặng phản kháng.
Chu Thời Dụ cúi đầu thấp hơn, hắn vội vàng về phòng đóng cửa đọc sách.
Kim thị cũng chột dạ, hôm qua bà hét ầm lên chỉ vì muốn giữ lại danh dự cho con trai của mình. Bà rất muốn cắn chết A Kiều, A Kiều khóc sướt mướt bà còn có thể ỷ thế hϊếp người, nhưng hôm nay cô lại bày ra thái độ tất cả bọn họ đều có lỗi với cô. Nếu Kim thị dám sai sử cô tiếp thì chắc chắn chồng bà là người đầu tiền mắng chửi bà.
“Song Song, con thu dọn bàn đi.” Kim thị phải đi cho lợn ăn nên bà quay sang bảo con gái mình.
Chu Song Song nhìn A Kiều đi về phòng phía Đông, cô bĩu môi nói: “Vì sao con phải dọn, không phải trước kia chị họ đều thu dọn đó sao?”
Kim thị còn chưa lên tiếng, Chu Sưởng đã đen mặt giáo huấn con gái: “Con câm miệng lại cho cha, từ nay về sau việc nhà chúng ta đều do con làm, con không làm thì tìm mẹ con làm.”
Mặc dù giáo huấn nhưng Chu Sưởng vẫn đè thấp giọng nói, ông không muốn cháu gái nghe thấy lại cảm thấy ngột ngạt.
Mắng con gái không hiểu chuyện xong, Chu Sưởng đi đến phòng phía Đông. Ông đi đến cửa thì thấy cháu gái đang ngồi bên cửa sổ chuẩn bị thêu thùa.
“Bác trai.” A Kiều đứng dậy cười với bác.
Lòng Chu Sưởng chua xót, ông cúi đầu thở dài áy náy nói: “Con trai không nên thân là lỗi của cha, đều do bác không dạy dỗ anh họ cháu hẳn hoi nên nó mới làm ra chuyện xấu xa như vậy. Nhưng tối qua bác đã mắng nó một trận rồi, thằng bé lấy công danh ra thề về sau sẽ không bắt nạt cháu nữa. Kiều Kiều, cháu yên tâm ở trong nhà này, không cần phải sợ hãi. Bác đã đáp ứng với mẹ cháu chăm sóc cháu thật tốt thì chắc chắn bác sẽ không nuốt lời đâu.”
A Kiều giật giật ống tay áo, cô cụp mắt gật gật đầu.
Chu Sưởng đứng một lúc lâu cũng không thấy cô đáp lại, ông nghĩ chắc trong lòng cháu gái vẫn không thoải mái. Chu Sưởng không thể làm gì hơn, ông lùi ra ngoài rồi nói: “Vậy bác đến tư thục đây, trở về lại nói chuyện với cháu.”
A Kiều “Dạ” một tiếng.
Chu Sưởng đi ra ngoài, lúc đi qua trước cửa sổ, ông thấy cháu gái cúi đầu thêu thùa, vẻ mặt cực kỳ chăm chú.
…
Sắp tới Trung thu nên trường tư thục cho học sinh nghỉ 5 ngày. Chu Sưởng cũng muốn đưa ba mẹ con Kim thị về nhà mẹ đẻ của bà tặng quà rồi ở đấy ăn lễ.
Ngày 14 tháng 8, Chu Sưởng lén đưa cho A Kiều 1 thỏi bạc vụn, ông bảo A Kiều ra ngoài dạo chơi mua hoa cài đầu, đồ trang sức gì đó.
“Đừng ở trong nhà cả ngày, ra ngoài vui chơi giải sầu một chút đi.” Chu Sưởng thương tiếc nói.
A Kiều nhận bạc rồi nói khẽ: “Cảm ơn bác, cháu sẽ ra ngoài. Bác đi nhanh đi ạ, đừng để mợ chờ suốt ruột.”
Cô vừa nói xong, ngoài cổng lớn nhà họ Chu truyền đến tiếng Kim thị thúc giục: “Đã mấy giờ rồi, rốt cuộc ông có đi hay không?”
Chu Sưởng nhíu mày, ông nhìn cháu gái ngoan ngoãn hiểu chuyện rồi đi ngoài cùng ba mẹ con. Lúc nhìn thấy Kim thị, ông lại mím môi nhíu mày.
Một nhà 4 người ngồi xe lừa xuất phát, A Kiều đóng cửa cổng lại rồi tiếp tục về phòng thêu thùa.
Ở sát vách nhà họ Chu, Thúy Nương chạy vội vào phòng, mắt cô sáng rỡ nhìn bà Triệu: “Lão thái thái, nhà tú tài xuất phát rồi, xe lừa cũng rẽ sang ngõ nhỏ rồi!”
Bà Triệu đang khâu đế giày cho cháu trai, bà nghe thế thì ừ một tiếng biểu thị đã biết.
Thúy Nương choáng váng, đứng một lúc vẫn thấy bà Triệu khâu đế giày, cô không hiểu hỏi: “Lão thái thái, không phải bà muốn đi xem chị A Kiều sao?”
Mấy ngày hôm nay bà Triệu thường hỏi cô chị A Kiều xinh đẹp như thế nào, rồi còn bảo cô nhìn xem nhà Chu tú tài đi về nhà mẹ đẻ Kim thị ăn lễ thì bảo bà. Cô còn tưởng bà Triệu muốn thừa dịp Kim thị không ở nhà thì sang bên kia xem tận mắt vẻ đẹp của chị A Kiều.
Bà Triệu may thêm mấy đường rồi hất mặt lên, bà tỏ vẻ ghét bỏ nhìn Thúy Nương: “Mắng mày ngốc mày còn tủi thân, người ta vừa đi mình liền qua thì nói rõ mình muốn đi xem người à?”
Thúy Nương cắn môi, cô nhỏ giọng nói: “Thì bà muốn đi xem người ta mà.”
Bà Triệu lười giải thích với đứa ngốc này, bà tiếp tục làm mốt đế giày còn lại, sau khi làm xong một đôi thì cũng gần đến giờ nấu cơm trưa. Lúc này bà Triệu mới bỏ đồ xuống, bà bóp bóp eo rồi bảo Thúy Nương: “Xuống phòng bếp lấy cái bát to ra đây.”
Thúy Nương: “Bà muốn lấy bát làm gì ạ?”
Bà Triệu mỉm cười: “Đi tìm chị A Kiều của mày vay gạo!”