Khương Thừa nhìn cậu ta, giọng nói rất nhẹ: “Chuyện lần trước cậu nói với tôi, phải làm thế nào?”
Nghe thấy vậy, Trịnh Dụ một lúc vẫn chưa phản ứng lại, lúc lâu sau mới nghĩ ra Khương Thừa nói đến cái gì, dường như cảm thấy buồn cười, khẽ cười thành tiếng, ngón tay gõ gõ lên bàn 2 cái, nhìn bóng lưng Từ Thiện trước mặt, cô đang sắp xếp cặp sách, những ngọn tóc quăn mềm mại theo động tác của cô khẽ đung đưa, rải rác trên cánh tay trắng nõn mảnh khảnh, giống như đóa hoa nhỏ màu trắng đung đưa trong gió, mỏng manh dễ gãy.
Cậu ta dời ánh mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Khương Thừa, “Sao? Lại thua Từ Thiện rồi sao?”
Khương Thừa bị chọc đúng chỗ đau, vẻ mặt ủ rũ nhìn chằm chằm Trịnh Dụ, “Ra ngoài nói.”
Nói xong liền đeo cặp sách lên xoay người đi ra khỏi phòng học.
Trịnh Dụ lại nhìn bóng lưng Từ Thiện, khẽ cười nhẹ một tiếng, chầm rãi vươn vai lười biếng, ngáp một cái, lúc này mới đút hai tay vào túi, đứng dậy đuổi theo Khương Thừa.
Từ Thiện lưng đeo ba lô đi ra, nhìn thấy hai người sóng vai cùng nhau thảo luận cái gì đó, đôi môi hơi mím lại dần dần cong lên.
Đây đều là hai con chó mà cô muốn nuôi, quan hệ thân thiết hơn chút cũng tốt.
Trịnh Dụ khoác tay lên vai Khương Thừa, nhướng nhướng mày, “Lần này làm sao nghĩ thông? Không định lại như kẻ ngốc cứng rắn chịu đòn đó chứ?”
Khương Thừa trong tay nắm chặt cuốn học bạ: “Học bạ phải bao lâu mới ngụy tạo ra được? Cha tôi yêu cầu trước 6 giờ phải về nhà.”
“Rất nhanh, cậu muốn xếp thứ mấy?”
“Thứ 2, giống với Từ Thiện.”
“Không dễ dàng gì ngụy tạo thành tích 1 lần, cậu không thể tham lam hơn chút, làm học sinh xếp thứ 1 xem có gì vui?”
Khương Thừa sắc mặt âm trầm: “Cha tôi sẽ không tin đâu, sẽ bị phát hiện, ông ấy hiểu rất rõ năng lực của tôi.”
Trịnh Dụ tặc lưỡi hai lần, khinh thường bộ dáng nhát gan của cậu ta, “Ngụy tạo đứng thứ 2 cậu không sợ ông ấy phát hiện sao? Cậu phải biết rằng từ khi lên lớp 12 đến giờ cậu chưa từng thắng nha đầu tiện tì Từ Thiện đó.”
Nhắc đến Từ Thiện, Khương Thừa càng nắm chặt tay bên hông, như thể rất ghét cô, “Sẽ tin, bởi vì ông ấy không có thời gian đi chứng minh, giai đoạn thứ hai của dự án chip bộ nhớ đã hoàn thành, cha tôi sẽ lên đường đến Busan để tham dự buổi lễ hoàn thành, chỉ cần hôm nay không có sai sót gì là đủ, trong lần thi tiếp theo tôi nhất định sẽ áp đảo Từ Thiện.”
Trịnh Dụ không đồng ý với lập luận của cậu ta, thản nhiên gật đầu: "Được rồi, xếp thứ 2 thì thứ 2, tôi thực sự không hiểu tại sao cha cậu lại biếи ŧɦái như vậy, cạnh tranh với cha của Từ Thiện thì thôi đi, lại còn muốn cậu cũng phải áp đảo cô ta."
Nghĩ đến cha mình, Khương Thừa thậm chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, lặng lẽ đau đớn, trầm mặc không nói gì.
Sau khi tan học, cổng trường cấp 3 Đức Á toàn là những chiếc xe riêng gia đình đắt tiền.
Từ Thiện đi chậm, rất muộn mới đi ra, lúc vẫn còn cách xe một đoạn, tài xế từ trong xe liền nhìn thấy cô, vội vàng xuống xe, chạy đến trước mặt cô đón lấy ba lô, mở cửa xe cho cô.